Sở Tổng Xin Hãy Tránh Đường!


Hạ Mộc cùng Đường Tinh chạy ra ngoài.

Toàn bộ Bạch Lan Minh đã bị người của Dạ Điêu bao vây.
"Sở Diệc Thần, anh lại định làm gì đây?"
Sở Diệc Thần chưa kịp lên tiếng, nam nhân trẻ tuổi bên cạnh anh ta đã gào mồm lên.
"Đường Tinh, cô mau giao người ra đây, không thì đừng trách chúng tôi không báo trước."
Nghe xong cả Đường Tinh và trên dưới Bạch Lan Minh đều là một mắt khó hiểu.

Người gì? Người nào, ở đâu ra? Bọn họ ăn no rửng mỡ nên kiếm chuyện chọc phá à?
"Xin hỏi, các vị đến tìm ai?" Hạ Mộc tiến lên hỏi thử.
"Còn ai ngoài Thanh Thanh tiểu thư nữa chứ, các người bắt cô ấy đi mà còn hỏi sao?" Nam nhân kia lại la lối om sòm.

"Khương Viêm, cậu để ý chút đi, đây là Bạch Lan Minh, không phải Dạ Điêu đâu." Thẩm Lương ở bên cạnh liền nhắc nhở.
Đúng lúc này, một thủ hộ Bạch Lan Minh chạy ra báo cáo với Đường Tinh.
"Minh chủ, phát hiện một thi thể nữ nhân trong hầm rượu."
Nghe xong, Đường Tinh đã hiểu được lý do Sở Diệc Thần chạy đến đây.
"Xem ra tám chín phần mười là do mụ già kia rồi." Hạ Mộc hạ giọng nói nhỏ.
"Vì mạng mà con cũng không cần đến nhỉ?" Đường Tinh cười nhạt.

"Là sao? Ai giải thích đi?" Lục Phóng khó hiểu.
"Bà ta sợ tôi giết bà ta nên phải cố gắng ly gián quan hệ của tôi với Sở Diệc Thần.

Nếu Sở Diệc Thần trở mặt với tôi, bảo vệ bà ta thì bà ta sẽ an toàn.

Chỉ có như vậy bà ta mới có thể sống sót.

Chỉ tiếc cho cô gái kia, có người mẹ thật tốt a." Đường Tinh giải thích sơ qua.
"Yêu nữ!!! Mau đưa Thanh Thanh tiểu thư ra đây." Bên kia Khương Viêm lại la lối.
"Tôi không bắt cô ta." Đường Tinh hừ lạnh.
"Cô đừng có mà giả vờ.

Mau đưa con gái tôi ra đây." Cao Mỹ Uyên khóc lóc.
"Bà có bằng chứng gì mà khăng khăng là tôi bắt cô ta?"
"Tôi đã cho người điều tra rồi, tôi tận mắt thấy cô đem người đi bắt con bé." Cao Mỹ Uyên không ngừng kêu gào.
"Sở Diệc Thần, anh cũng nghĩ vậy sao?" Đường Tinh đột ngột chuyển hướng sang Sở Diệc Thần nãy giờ đang im lặng.
"Anh...!" Sở Diệc Thần ngập ngừng.

"Anh tin em."

"Sao? Anh ấy đa nói như vậy mà bà vẫn cố chấp ư?" Đường Tinh hất hàm về phía Cao Mỹ Uyên.
Vào lúc này, người của Dạ Điêu không biết từ lúc nào đã lẻn vào do thám Bạch Lan Minh chạy ra báo.
"Tìm thấy thi thể Thanh Thanh tiểu thư dưới hầm rồi."
Hạ Mộc cười khẽ" Xem ra là có chuẩn bị mà đến nhỉ."
"Không sao, cứ để bọn họ diễn cho tròn vai đi." Đường Tinh khoanh tay đứng xem trò vui.

Chẳng mấy chốc, thi thể của cô gái kia được mang lên.

Tứ chi bầm dập, mặt mũi gần như nát thành cám khiến ai nhìn vào cũng thấy kinh hãi.

Cao Mỹ Uyên hét lên đầy kinh hãi.

"Cô còn gì để nói không? Đồ yêu nữ, cô sao có thể ác độc như vậy?" Khương Viêm lớn tiếng chửi bới.

"Vậy anh có muốn thử không?" Đường Tinh hướng về Khương Viêm cười híp mắt rồi lại quay sang Cao Mỹ Uyên.

"Người đã tìm thấy rồi, các người có phải nên cút rồi không?"
"Cô nói đi, tại sao con gái tôi lại thành như vậy?" Cao Mỹ Uyên tức giận khóc lóc.

"Tôi không biết." Đường Tinh lơ đễnh trả lời.

"Cô đừng có giảo biện, rõ ràng là cô giết con bé." Cao Mỹ Uyên ra chiều đau khổ thấu xương.

"Tôi không giết, các người nghĩ sao thì nghĩ." Đường Tinh phẩy tay ra hiệu cho tất cả mọi người đi vào, mặc kệ đám người kia mà không để ý, An Nhiễm đã biến mất...!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui