"Cô ta là ai vậy, sao lại thân thiết với Sở Tổng như vậy chứ."
"Sở Tổng bị sao vậy, Lý tiểu thư còn đang ở đây mà."
Vài cô tiểu thư xì xào bàn tán.
Lúc này, vẻ mặt Lý Đan Ny đã khó coi đến cực hạn.
Không phải anh trai cô ta nói Sở Tổng nhất định sẽ thích cô sao? Sao lại như vậy chứ.
"Khoan đã."Một cô tiểu thư lên tiếng."Cô! Đứng lại mau, sao cô dám làm vậy với Lý tiểu thư chứ, quay lại đây mau."
Đường Tinh đi gần đến cửa nghe tiếng liền đứng lại.
"Cô nói tôi?"
"Cô chứ còn ai nữa, dám ngang nhiên đi với Sở Tổng trước mắt Lý tiểu thư như vậy, không có quy tắc sao?" Cô tiểu thư kia gân cổ lên chửi mắng.
"Tôi đi với ai còn cần xin phép cô ta?"
"Đương nhiên, Lý tiểu thư chính là Sở phu nhân tương lai, cô có tư cách gì mà đi cùng Sở Tổng chứ."
"Cô im miệng, ai cho cô lên tiếng chứ." Lý Đan Ny mặt tối sầm xuống vì xấu hổ.
"Vị tiểu thư này, có vẻ như cô có chút hiểu lầm với tôi thì phải.
Vậy để tôi cho cô biết, tôi là Đường Tinh, là vị hôn thê của Sở Diệc Thần.
Cho nên...!tôi đi với anh ấy còn phải xin phép Lý tiểu thư của cô sao? Cô ta là mẹ tôi chắc? Cô ấy mà, đã không biết gì thì câm miệng lại.
Cô nhìn xem có ai như cô không? Nếu không thể nhịn được có thể may miệng lại.
Mình không nói không ai biết mình ngu đâu.
Còn Lý Đan Ny tôi không động đến cô không phải vì tôi sợ cô.
Tôi khuyên cô nên biết thân biết phận đi, bớt mơ mộng hão huyền lại."
Nghe Đường Tinh nói xong, mấy vị tiểu thư kia, nhất là người vừa chửi mắng Đường Tinh đều run như cầy sấy.
Họ đây là chọc phải tổ ong vò vẽ rồi đi.
Sở Diệc Thần ra hiệu cho Đường Tinh đừng nói nữa rồi quay sang Thẩm Lương.
"Lần sau, quản cho chặt.
Sở thị không phải là vườn bách thú, động vật không thể đi lại trong đây được.
Đuổi họ ra ngoài, lần sau thấy bén mảng tới thì đóng cửa không tiếp.
Nơi này không phải là chó mèo gì cũng vào được."
Nói xong liền cũng Đường Tinh rời đi, mặc kệ mấy người kia vẫn gào thét xin tha.
Ra khỏi Sở thị, Lý Đan Ny vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
Rõ ràng anh cô nói Đường Tinh với Sở Diệc Thần như nước với lửa, rõ ràng là sắp hủy hôn rồi sao? Sao lại như vậy được chứ.
Anh cô đã nói cô là Sở phu nhân tương lai kia mà, sao lại như thế này chứ.
Lý Đan Ny còn chưa hồi thần thì một chiếc xe liền đỗ bên cạnh, trong xe là Lý Dịch Phong.
"Lên xe."
Đến một vùng hoang vắng, Lý Dịch Phong lôi Lý Đan Ny xuống xe như một con thú.
"Vừa nãy tao đã thấy hết rồi.
Mày đúng là loại phế vật, phế vật vẫn mãi là phế vật, vĩnh viễn không thể thành người mà."
Lý Dịch Phong vừa chửi vừa đấm đá Lý Đan Ny liên tục.
"Anh hai, anh tha cho em lần này, lần sau em sẽ làm tốt hơn mà em xin anh đừng đánh nữa, đau lắm." Lý Đan Ny vừa ôm mặt vừa khóc.
Lý Dịch Phong nắm tóc cô, xách lên.
"Lần sau? Mày cho là vẫn còn lần sau à? Tao thấy mày vẫn nên về tiếp khách với tao thì hơn đấy."
"Không, em xin anh, em lạy anh, đừng đưa cho đám người đó, họ đánh em đau lắm, em không muốn hầu hạ họ đâu.
Xin anh đừng đưa em cho bọn họ, anh bảo em làm gì em cũng nghe, đừng đưa em cho bọn họ mà." Lý Đan Ny khóc lóc cầu xin.
"Tao bảo gì mày cũng nghe à? Được thôi, mày hầu hạ tao như hầu hạ chúng nó đi, làm tao sướng thì tao sẽ suy xét cho mày thêm cơ hội."
Lý Dịch Phong tháo thắt lưng da, cởi áo ngoài.
"Anh hai, em xin anh, chúng ta là anh em mà, không được đâu." Lý Đan Ny tiếp tục van xin.
"Có gì mà không được chứ? Anh em thì có sao? Mày sinh ra không phải chỉ là công cụ mua vui cho người ta thôi à, bây giờ làm tao vui, biết đâu mày sẽ được sống lâu hơn đấy."Vừa nói, Lý Dịch Phong vừa cởi quần xuống rồi nắm đầu Lý Đan Ny ấn vào giữa hai chân...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...