Trên xe còn chưa im lặng được bao lâu thì Đường Tinh đã tỉnh dậy.
"Ấy, sao nhiều trai đẹp vậy?"
Đường Tinh ngơ ngác, nhìn quanh một vòng rồi dừng lại trên người Mặc Vô Việt.
"Ấy, tiểu ca ca, đi với tôi không? Tỷ tỷ bảo đảm cho cậu sung sướng cả đời."
Đường Tinh nhào về phía Mặc Vô Việt.
Mặc Vô Việt mặt mày tái mét, vội đẩy Đường Tinh ra.
Nhưng càng đẩy ra thì Đường Tinh lại càng sán lại.
Mấy người kia thấy vậy liền né xa ngay lập tức.
Chọc vào chị dâu chính là chọc tức lão đại.
Tổ ong này, bọn họ không dám chọc a.
"Chị dâu, bình tĩnh chút, chị có chồng rồi mà, mau về với chồng chị đi." Mặc Vô Việt luống cuống.
"Chồng? Chồng gì chứ? Chị đây chưa có chồng nhé." Đường Tinh đè Mặc Vô Việt ra, với tay định cởi áo hắn ra, bất ngờ Đường Tinh bị một bàn tay to lớn giữ lại, là Sở Diệc Thần.
"Anh là ai?" Đường Tinh thấy chuyện tốt bị ngăn lại thì khó chịu ta mặt.
"Chị dâu, chồng chị đó, đẹp trai đúng không, đẹp thì mau bỏ em ra đi."Mặc Vô Việt van vỉ.
Cô mà giữ hắn thêm chút nữa chắc Sở Diệc Thần xé xác hắn ra mất.
"Chồng? Ta có chồng đẹp trai như vậy từ bao giờ?" Đường Tinh há hốc miệng ngạc nhiên.
"Chính là có từ lâu rồi, đẹp trai đúng không? Còn có múi nữa đấy."Mặc Vô Việt cầm tay Đường Tinh đặt lên bụng Sở Diệc Thần.
"Waaaa, có thật này."
Đường Tinh ngó một vòng rồi lại quay sang Mặc Vô Việt "Tất cả đều là chồng tôi à, tôi có nhiều chồng như vậy sao?"
"Không không không, chỉ cso một mình anh ấy."Mặc Vô Việt chỉ về phía Sở Diệc Thần.
"Vậy thì không vui rồi, hay tôi biến cậu thành chồng tôi nhé."Đường Tinh lại đẩy Mặc Vô Việt ra, nhưng cô chưa kịp làm gì lại bị Sở Diệc Thần đánh ngất tiếp.
...
Về đến nhà, sau khi cho Đường Tinh yên vị, Sở Diệc Thần tập hợp tất cả mọi người ở thư phòng.
"Đại ca, sao lại yêu cầu bọn em điều tra chị dâu vậy, nếu chị ấy mà biết..."
"Tôi tự mình có sắp xếp, các cậu điều tra thật kĩ, điều tra sâu vào, đừng khinh thường." Sở Diệc Thần trầm ngâm.
Bản thân anh cũng chỉ mong, những gì anh nghĩ đến đều không phải là sự thật.
Tiểu Tinh, anh phải làm sao đây.
Nếu như thực sự em là đồ đệ của người đó, vậy chúng ta...
Còn nhớ năm đó, anh cho người đuổi cùng giết tuyệt Thái Phụng Thành, nhưng người về báo lại để thoát mất một người.
Sẽ...!không phải là Đường Tinh chứ.
Nghĩ đến đây, trái tim anh khẽ thắt lại.
Hạnh phúc chưa được bao lâu bây giờ lại phải chia xa sao?
Anh đứng dậy, tiến vào phòng Đường Tinh.
Trên giường, một cố gái nhỏ đang chìm sâu trong giấc ngủ.
Sở Diệc Thần đưa tay, khẽ vuốt đi cọng tóc vương trên mặt cô.
Đúng lúc anh định rời đi thì ánh mắt lại chạm đến chiếc điện thoại để bên cạnh giường.
Anh cầm lên, liệu Đường Tinh có để lại manh mối gì trong chiếc điện thoại này không?
Thế nhưng điều anh hy vọng đã không xuất hiện.
Đường Tinh gần như không hề dùng điện thoại làm bất cứ việc gì ngoài gọi mấy cuộc điện thoại.
Sở Diệc Thần thấy không có gì đặc biệt liền tắt máy, nào ngờ ngón tay anh tình cờ lướt vào album ảnh.
Trong album chỉ có duy nhất một bức ảnh đập vào mắt khiến anh sững sờ.
Trong ảnh là ba người đàn ông bị trúng đạn chết, bên cạnh là những người khác đang ngồi co ro.
Đây là tấm ảnh mà Đường Tinh chụp lại trước khi về nước, vốn định dùng để dọa Sở Diệc Thần một phen nhưng không dùng đến, Đường Tinh cũng quên mất sự tồn tại của bức ảnh này cho nên không hề kiểm tra lại.
Đối với Sở Diệc Thần, bức ảnh này không khác gì một tia sét giáng thẳng xuống đầu anh.
Anh không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy.
Quá kinh ngạc, anh làm rơi điện thoại xuống đất, thậm chí anh không nhặt lên mà cứ thế ra khỏi phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...