Đường Tinh tỉnh dậy cũng đã là nửa đêm.
Cảm nhận đầu tiên khi cô tỉnh dậy là...
Đau quá, gãy lưng mất.
"Đệch, quần áo mình đâu? " Đường Tinh hoảng hồn.
Cô chỉ nhớ lúc đó mình đang đứng trước phòng của Khương Mộ Na, sau đó...!ừm, sau đó thì sao nhỉ?
Đường Tinh bây giờ chẳng khác gì người bị mất trí nhớ, cứ mơ mơ hồ hồ như vừa rơi trên trời xuống.
Bất chợt, Đường Tinh nhìn sang bên cạnh, là một người đàn ông...
.
.
.
Thôi xong...
Đây là ai, không lẽ là trai bao chứ?
Đường Tinh nhắm chặt mắt, cố gắng nhớ kĩ lại.
Hình như...!cô bị trúng thuốc của Lý Dịch Phong.
Nghĩ đến đây, Đường Tinh bỗng lạnh sống lưng.
Nếu chuyện này bị Sở Diệc Thần biết được thì cô...
Hỏng rồi, bây giờ phải làm sao đây?
Đường Tinh lúc này đã gấp đến sắp khóc.
"Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách." Nghĩ đến đây, Đường Tinh lập tức bật dậy, chạy đi mặc quần áo.
Lúc chuẩn bị rời đi, Đường Tinh bỗng ngoảnh về người kia, nói một câu" Đại ca, có trách thì trách anh số khổ, vớ phải người đã có chồng.
Chồng tôi hay ghen lắm lại còn rất độc chiếm, anh ấy mà biết thì anh không sống nổi đâu.
Tôi để cho anh 200 tệ, coi như thù lao.
Không hẹn gặp lại."
Nói rồi cô cầm hai tờ một trăm tệ, đến đặt ở đầu giường.
Nào ngờ, cô vừa đặt tiền xuống thì một bàn tay vươn ra, nắm chặt lấy tay cô.
"Tôi cảnh cáo anh, tôi biết võ đấy, đừng để tôi đánh anh." Đường Tinh vội giằng tay ra.
Bất ngờ, tên kia ôm chặt lấy cô.
"Vậy em nỡ đánh anh sao?"
Nghe giọng nói này, Đường Tinh giật mình, vội đẩy ra.
"Sở Diệc Thần? Sao lại là anh? "
Sở Diệc Thần nghe vậy liền đem Đường Tinh kéo lên giường, một tay đè cô xuống dưới.
"Nếu không là anh thì em mong là ai?" Câu nói này dường như còn ẩn giấu một chút tức giận.
Nhận ra đây là câu hỏi đòi mạng, Đường Tinh vội đánh trống lảng.
Cô lấy tay sờ soạng xuống bụng Sở Diệc Thần.
"Ainha, không nghĩ tới cơ thể anh lại đẹp vậy nha, haha, múi nào ra múi đấy...!ưm"
Chưa kịp nói hết câu, cô đã bị một nụ hôn bất ngừi của Sở Diệc Thần chặn miệng.
Đường Tinh vội đẩy Sở Diệc Thần ra.
"Anh làm...!"
Thế nhưng câu nói chưa kịp nói ra đã bị Sở Diệc Thần một lần nữa chặn lại bằng một nụ hôn nóng bỏng.
Cứ mỗi lần Đường Tinh định nói gì đó thì Sở Diệc Thần lại mạnh mẽ hôn chặt đôi môi cô, khiến cô không thể nói thêm lời nào.
"Hết thuốc rồi mà." Đường Tinh lại một lần nữa đẩy Sở Diệc Thần ra, gấp gáp nói.
"Đây không phải để giải thuốc." Giọng nói khàn khàn mang theo bao dục vọng của Sở Diệc Thần bỗng khiến Đường Tinh cảm thấy hơi sợ.
Này là nhịn bao lâu rồi vậy.
Mặc kệ Đường Tinh, Sở Diệc Thần tiếp tục sờ soạng khắp người cô, đem váy áo cởi sạch xuống.
Tay của anh lạnh buốt lại chạm vào da thịt nóng bỏng của cô khiến Đường Tinh rùng mình.
"Sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao? "Sở Diệc Thần lập tức dừng mọi hành động, ân cần hỏi han Đường Tinh.
"Không có, tay anh lạnh quá."
"Vậy em sẽ sớm quen thôi." Sở Diệc Thần cúi xuống, cắn nhẹ vào gần xương quai xanh của Đường Tinh, để lại đó một vết răng nho nhỏ.
Đường Tinh lúc này cũng không phản kháng mà phối hợp theo từng chuyển động của anh.
Đột nhiên, Sở Diệc Thần giữ chặt mặt Đường Tinh, mạnh mẽ hôn lên môi cô một lần nữa.
"Đường Tinh, Tiểu Tinh, cả đời này, cả kiếp này, em chỉ có thể là của mình anh, đừng bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi anh.
Nếu không, cho dù có phải hủy diệt cả thế giới này anh cũng sẽ kéo em về bên anh đấy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...