Lên xe rồi, Đường Tinh vẫn không chịu ngồi yên, cô hết ngó bên này lại ngó bên kia, cuối cùng lại mò đến bên cạnh Sở Diệc Thần.
Lúc này, Đường Tinh đã thấm rượu, say đến mức không biết trời trăng mây gió gì nữa.
"Này, anh trai, chúng ta từng gặp nhau rồi đúng không? Tôi cảm thấy anh rất quen mắt."
Sở Diệc Thần im lặng, nhưng Đường Tinh cũng không vì thế mà ngồi yên.
Cô bắt đầu lân la, lôi tay Sở Diệc Thần ra, ngắm nghía rồi chép miệng.
"Này soái ca, tôi biết xem bói đấy, để tôi bói cho anh một quẻ nhé.
Xem nào...!nhìn xem nhìn xem, bàn tay đẹp như vậy mà lại thiếu một thứ cực kì quan trọng.
Anh biết là gì không? " Đường Tinh ngoảnh sát mặt Sở Diệc Thần.
Sở Diệc Thần khẽ đẩy cô ra "Thiếu gì?"
"Thiếu một mỹ nhân tài sắc vẹn toàn là tôi đó."
"Thật sao?" Sở Diệc Thần quả là có chút không đỡ nổi.
Thường ngày lúc nào Đường Tinh cũng trưng ra bộ mặt lạnh như băng, thái độ lạnh nhạt vói cả thế giới này.
Vậy mà khi say lại chẳng khác nào em bé cả.
"Đương nhiên là thật, anh xem, mỹ nhân tài sắc vẹn toàn như tôi anh tìm đâu ra chứ."
"Nhưng tôi có vợ rồi."
"Ai da, vậy thì có làm sao đâu chứ.
Tôi cũng có chồng rồi mà.
Anh biết không, một tiểu tiên nữ như tôi, đi đến đâu người ta săn đón đến đó giờ lại phải gả cho một lão già 40 tuổi."Đường Tinh mặt đầy tức giận nói.
"40 tuổi? Cô chắc chứ?"
Anh trong mắt cô lại già đến vậy sao?
"Anh thì biết gì chứ, để tôi kể anh nghe, chồng tôi ấy mà, là một tên ngốc chính hiệu, anh ta chỉ mới 27 tuổi thôi mà anh biết không, anh ta lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lầm lì nhìn phát ghét.
Một thiếu nữ như tôi lại phải gả cho anh ta, chẳng phải là quá bất công sao?"
Đường Tinh nói xong thì lăn ra ngủ, Sở Diệc Thần không nói một lời nào mà ngồi trầm ngâm suy nghĩ, Thẩm Lương ngồi phía trước lái xe, mặt cắt không còn giọt máu, run lẩy bẩy.
Không xong rồi, với tính cách của chủ thượng sợ là sẽ giết thiếu phu nhân mất.
Phải làm gì đó để ngăn lại.
"Cái đó, Boss , thiếu phu nhân cũng chỉ là say rượu làm loạn, người đừng để tâm những gì cô ấy nói."
"Cô ấy nói không sai, gả cho người như tôi quả đúng là thiệt thòi cho cô ấy rồi."
Một lúc sau, xe đã về đến nhà.
Sở Diệc Thần định bế Đường Tinh xuống thì cô lại giãy ra.
Đường Tinh chạy đến bụi cây, nhồi xổm xuống bất động.
Thấy Sở Diệc Thần tiến lại gần, Đường Tinh lại la làng lên "Anh đừng có gần tôi, tôi là cây nấm, tôi không di chuyển được, anh đừng hòng bắt cóc được tôi."
Sở Diệc Thần mặc kệ, vẫn tiến đến.
Nào ngờ, Đường Tinh bắt đầu khóc lóc ăn vạ.
"Anh đi ra, anh là người xấu, anh định bắt tôi đem bán chứ gì, anh tránh xa tôi ra, huhu."
"Thẩm Lương, từ ngày mai, tất cả rượu trong nhà đem đi hết, không được để cô ấy nhìn thấy nữa, bây giờ đi làm luôn đi."
Sở Diệc Thần lại tiến gần đến chỗ Đường Tinh, Anh quỳ một chân xuống, bế cô gái lên.
Nào ngờ, Đường Tinh còn khóc to hơn.
"Ngoan, anh đưa em về phòng ngủ."
Về phòng, anh cẩn thận đắp chăn cho Đường Tinh rồi định rời đi.
Nào nhờ cô lại nắm chặt lấy tay anh.
"Sở Diệc Thần anh là đồ đáng ghét." Đường Tinh phụng phịu.
"Tôi rất đáng ghét sao?"
"Đúng vậy, rất đáng ghét."
"Em ngủ đi, sáng mai tỉnh táo rồi nói chuyện sau."
Sở Diệc Thần đắp chăn kín người Đường Tinh rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Nào ngờ vừa đóng cửa xong, anh lại nghe tiếng ngã trong phòng.
Anh lập tức đẩy cửa đi vào thì thấy Đường Tinh ngồi lắc lư ở giữa phòng.
"Sao em còn chưa ngủ nữa?"
"Tôi không muốn ngủ, tôi muốn về nhà, tôi nhớ anh hai, nhớ A Họa nữa."
Sở Diệc Thần cúi xuống, khẽ vuốt mái tóc cô.
"Bây giờ em ngủ đi, mai tôi đưa em về."
"Không chịu đâu, tôi muốn về bây giờ cơ."
"Đi ngủ!! " Sở Diệc Thần gằn giọng.
Đường Tinh lại òa khóc "Anh quát tôi, tôi không thèm ở với anh nữa, tôi muốn về nhà."
Sở Diệc Thần bất lực, ôm cô vào lòng dỗ dành.
"Ngoan, bây giờ đi ngủ, mai tôi đưa em về."
"Anh hứa nhá, không được nuốt lời đâu."
"Ừm." Sở Diệc Thần bế Đường Tinh lên giường, đắp chăn cho cô, sau khi xác nhận Đường Tinh đã ngủ say mới yên lòng rời đi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...