Cuối cùng, Tinh Thần chọn một bộ quần áo ngủ khá là bình thường.
Vừa lúc đó, điện thoại di động của Sở Diệc Thần vang lên, là Đường Tinh gọi tới.
"Alô, Bảo bối!"
Đầu kia điện thoại di động truyền tới âm thanh mềm mại ngọt ngào của nàng.
Nghe được tiếng của mẹ trong điện thoại, lỗ tai nhỏ của Tinh Thần nhất thời dựng lên.
Vốn nhóc ngồi cách Sở Diệc Thần xa xa, vào lúc này nhất thời lại chạy gấp về phía anh.
Sở Diệc Thần hướng về cậu bé nhìn một cái, cho con trai một ánh mắt "người-mẹ-con-gọi-chính-là-ta", ngay sau đó nối điện thoại, "A lô?"
Cậu bé thấy vậy, quai hàm trề ra, đầy bất mãn mà nhìn anh.
Đầu kia điện thoại di động, Đường Tinh vui vẻ nói, "Lục Phóng mang Tinh Thần đến rồi phải không?! Em đã nói với ông bà là đưa Tinh Thần đến chỗ của thầy để kèm riêng, anh có thể ở chung với thằng bé lâu hơn một lát."
Sở Diệc Thần: "Được."
Dưới ánh mắt tố cáo của con trai, anh bất đắc dĩ mở loa ngoài, hơn nữa còn ngồi chồm hổm xuống.
Đầu bên kia, Đường Tinh không yên tâm dò hỏi: "Hai cha con sống chung như thế nào?"
Sở Diệc Thần nói dối không chớp mắt: "Rất tốt."
Tinh Thần ngay lập tức phản bác lại: "Không, con thấy không tốt, cha nói dối."
Ngay sau đó, Tinh Thần liền bắt đầu than phiền đủ kiểu với mẹ, rằng mình ăn không ngon mặc không tốt, hơn nữa ngay cả tóc mà cha cũng không biết sấy.
Sở Diệc Thần: "..."
Đường Tinh: "..."
Tình cảnh hơi có chút lúng túng.
Ngữ khí Đường Tinh đầy bất đắc dĩ: "Em còn tưởng rằng, anh cũng coi như là có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con..."
Sở Diệc Thần: "...!Vốn anh cũng cho rằng, anh coi như là có kinh nghiệm."
Nhưng sự thật so với tưởng tượng của anh lại hoàn toàn ngược lại.
Rốt cuộc là cái gì tạo cho anh ảo giác, lại có thể cho rằng đứa nhỏ này rất dễ trông?
Nhưng thời điểm có Đường Tinh ở bên, quả thật rõ ràng là rất dễ trông...
Nghe thấy giọng cô gái ở đầu bên kia, ngón tay nắm điện thoại của Sở Diệc Thần hơi hơi căng lên, có vô số ý nghĩ, vô số câu hỏi muốn hỏi nàng, nhưng mà một chữ cũng đều không nói được.
Mãi một lúc sau, "Tiểu Tinh..."
"Sao vậy?"
Sở Diệc Thần kinh ngạc nhìn chằm chằm cậu bé bên cạnh, cậu con trai mà nàng sinh cho anh, "Tinh Thần...!là con của anh?"
Đến tận bây giờ, anh vẫn không dám tin đây là con trai của anh với cô.
Tại thời điểm cô đưa đứa bé này đến nói là con của anh, anh tưởng chừng như đây chỉ là một giấc mơ, nếu như là mơ thật, anh vĩnh viễn không bao giờ muốn tỉnh lại, chỉ muốn chìm đắm vĩnh viễn trong giấc mơ này.
Đường Tinh nguýt dài một cái, "Anh hỏi lại em một lần thử xem? Anh xem khuôn mặt của con trai anh, rồi hỏi lại em một lần thử xem!"
Sở Diệc Thần hướng về con trai nhìn một cái, nhất thời không nói gì.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy Tinh Thần, anh còn không nhìn cẩn thận như vậy.
Anh chỉ cảm thấy rằng lông mi của Tinh Thần rất giống Tiểu Tinh, nhưng mà con nít đứa nào chả giống nhau.
Sau thời gian xa cách lâu như vậy, đúng là càng ngày lại càng giống anh...
Nhưng mà, sao lại thế...
Âm thanh Sở Diệc Thần có chút đứt quãng: "Lúc...nào...?"
Lúc nào có Tinh Thần? Anh lại hoàn toàn không biết...
Từ sinh nhật của Tinh Thần mà suy tính, thời điểm lần đầu tiên nàng và Sở Diệc Thần ngủ chung với nhau, liền đã có Tinh Thần rồi...
"Sẽ...!không phải là lần của Lý Dịch Phong đấy chứ?" Sở Diệc Thần cố gắng nói từng chữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...