Sở Tổng Xin Hãy Tránh Đường!
Đường Tinh đóng chặt mật thất lại, sửa soạn bản thân một chút rồi bước ra ngoài.
Đường Tinh canh lúc Đường Ngữ Yên nhào lên, bất thình lình mở cửa.
Đường Ngữ Yên mất đà, ngã nhào ra trước mặt Đường Tinh.
"Ôi trời, vừa gặp mà em đã hành đại lễ như vậy rồi sao, em họ? " Đường Tinh cười châm biếm.
Đường Ngữ Yên lồm cồm bò dậy, nghiến răng kèn kẹt"Chị đừng có mà đắc ý, ỷ thế hiếp người tốt đẹp lắm sao"
"Cái này em nói không đúng rồi.
Chị bế quan làm việc, ngay cả cha mẹ cũng không dám làm phiền chị mà em lại chạy đến đây quấy phá, khiến công việc của chị bị chậm trễ, sao trách được chị.
Hơn nữa, em nói chị ỷ thế hiếp người, được thôi, em cũng lấy thế ức hiếp chị đi."
Đường Tinh cười nhạt.
"Chị...!!! "Đường Ngữ Yên tức đến không nói nên lời.
"Sao?? Hay là nói...!em vốn dĩ đâu có thế để mà ỷ."
Trước kia, vốn dĩ nhị phòng cũng không đến mức không có quyền thế mà có thể nói quyền thế con rất lớn.
Chỉ đáng tiếc, do gia chủ nhị phòng mắc phải một lỗi lầm lớn đó là lấy mẹ của Đường Ngữ Yên.
Nguyên lai mẹ cô ta là gái quán bar, tuy không thể xác định nhưng chắc chắn đã từng lên giường với nam nhân, mà gia chủ nhị phòng cũng là một trong số đó.
Đến khi bà ta mang thai không biết là của ai liền đem đến đổ thừa cho gia chủ nhị phòng.
Lão gia tử đòi đem đứa con trong bụng kia đi xét nghiệm thân nhân thì gia chủ nhị phòng lại nhất quyết không chịu, luôn miệng nói cái thai là của mình, thậm chí còn không tiếc phá vớ gia quy để lấy được mẹ của Đường Ngữ Yên về.
Lão gia tử bị gia chủ nhị phòng chọc đến phát ngất, nhất quyết muốn xóa tên gia chủ nhị phòng ra khỏi tộc phổ nhưng may có cha Đường Tinh cầu xin mới qua được kiếp nạn.
Ấy vậy mà lũ người này không những không biết ơn mà còn năm lầm bảy lượt lên kế hoạch phá hoại gia đình cô.
Đường Tinh nhẹ bước đi xuống cầu thang, dựa vào thành lan can lên tiếng giễu cợt"Ôi chà, sao hôm nay thúc thúc lại h.ạ m.ì.n.h đến nhà thăm ba mẹ con vậy.
Đáng tiếc hôm nay họ không có ở nhà, nếu không sẽ vui lắm đây.
Gia chủ nhị phòng gượng cười, lấy khăn lau mồ hôi.
Con nhóc này, càng ngày càng độc mồm độc miệng mà, không giữ lại cho ông ta chút thể diện nào cả!!
Đường Tinh không đếm xỉa đến thái độ của gia chủ nhị phòng, bật cười khanh khách "Hmm, để tôi đoán xem, hôm nay mấy người tới chắc để vay tiền hay nhờ vả gì đấy đi."
Gia chủ nhị phòng và mẹ của Đường Ngữ Yên bỗng chột dạ.
Sao lời nói của con nhãi này sao cứ cảm thấy có gì đó ẩn ý!!
"Quả thực thì...!gần đây công việc của thúc có hơi kém.
Tài chính cũng gặp chút khó khăn."
"Ồ, công việc kém? Tài chính gặp khó khăn? Không phải là dốc hết tiền thuê sát thủ rồi nên không còn đồng nào sao? "Đường Tinh nhàn nhã ngồi xuống ghế.
Câu nói này khiến cả nhà nhị phòng giật mình.
Làm...!làm sao cô ta biết được?!!?!
"Con, con nói gì vậy, sát...!sát thủ gì chứ? Haha, con đùa vậy hơi quá rồi đó." Mẹ Đường Ngữ Yên sốt sắng.
"Không phải sao? Bọn sát thủ đó đã khai ra các người rồi, không ngờ đúng không?"
Thực ra bọn sát thủ đó không hề khai gì, cũng không biết ai là người thuê.
Đường Tinh chỉ nói vậy để nhử bọn họ.
Thái độ này, hẳn là không sai đi.
Nhị phòng nghe xong câu này, sống lưng lập tức ớn lạnh.
Sợ chuyện gì quả nhiên chuyện đó liền đến.
Mặc dù bọn họ đã có linh cảm Đường Tinh đã biết chuyện nhưng không thể ngờ cô lại nói thẳng ra như vậy.
"Yên tâm đi, tôi vẫn chưa nói với ba tôi đâu.
Các người cứ vùng vẫy cho thoải mái, dù sao...!tôi cũng chưa chơi đủ mà." Đường Tinh treo một nụ cười phảng phất như có như không, lãnh đạm nói
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...