Sở Tổng Xin Hãy Tránh Đường!


Người đàn ông chống đầu, như cười như không nhìn cô: "Vẫn còn sức để hỏi sao? Đây là an toàn mà em nói? Có cần anh châm thêm nhát dao nữa không? "
Đường Tinh giận chết đi được: "Hậu quả như vậy anh tưởng em muốn chắc?"
" Vậy tại sao lại nói dối? Rõ ràng là rất nguy hiểm, vậy mà em vẫn tự liều mạng xông đi.

" Không khí xung quanh lập tức trầm xuống.
"Em nói thật thì anh sẽ để em đi sao? Với lại, ngoài bị thương ở chân thì em đâu có sao.

"
Hiển nhiên người đàn ông không bị mấy lời này thuyết phục, ngón tay quấn một lọn tóc của cô, giọng điệu nguy hiểm nói: "Honey, tôi có thể cho em ra ngoài chơi một chút nhưng mà điều đó không bao gồm cả việc em lao đầu vào nguy hiểm.


Cho nên bây giờ, tôi thu hồi quyền tự do của em."
"Anh không phải người yêu em, lại càng không phải chồng em, anh dựa vào đâu mà cấm em?"
"Dựa vào việc anh là bố của con em.

"
"...!" Được, coi như anh giỏi, Đường Tinh này cãi không lại anh.

Đường Tinh dứt khoát ngậm miệng, giữ chút sức lực để tỉnh táo.
Cô nghiêng đầu dựa vào cửa xe, nhìn ra màn đêm tối om, trong đôi mắt lưu ly lướt qua một chút tuyệt vọng.
Nhiệm vụ lần này, vậy mà lại thất bại...!
Phía bên Hạ Mộc dường như náo nhiệt hơn một chút, Đường Tinh theo hình ảnh trên camera giám sát truyền về, nhìn thấy hình ảnh thê thảm của Bran thì không khỏi cay mắt.

Lúc này Bran đang bị mấy gã to con đưa về phía ngoại ô của Philadelphia.
Một đội ngũ hơn trăm người, giờ chỉ còn lại hai mươi mấy người, quần áo trên người còn bị lột sạch.
Lục Phóng và Khô Cốt còn coi như có chút tính toán, giữ hơn bảy, tám chục tên thuộc hạ của Bran lại làm con tin sau đó tước sạch vũ khí, bắt hắn phải mang đủ tiền đến mới cho chuộc người, đặc biệt là Hạ Mộc còn cho người lột sạch quần áo của bọn họ!

Quần của Bran bị máu ngấm vào biến thành màu đỏ sậm, nửa người dưới đã bị Khô Cốt thẳng tay phế bỏ.
"Hạ Mộc, Tu La chủ … sẽ có ngày tao sẽ khiến chúng mày… sống không bằng chết!" Gương mặt của Bran xám như tro tàn, trong đôi mắt hiện lên hơi thở tàn bạo.

Nếu như ánh mắt có thể giết người thì đám người Hạ Mộc và Khô Cốt đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng đáng tiếc là, ánh mắt không thể giết người.
"Lão Đại, bây giờ chúng ta phải làm thế nào… cảnh sát của Philadelphia toàn một lũ vô dụng, nhìn thấy Hạ Mộc là chạy trối chết, hại chết chúng ta."
Thực ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ, người hại chết bọn họ không phải là người khác mà chính là Bran, nếu không phải gã ta muốn động đến người phụ nữ của Hạ Mộc, mọi người sao có thể rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.
Nửa người dưới của Bran đã bị Khô Cốt phế bỏ nhưng mà vì để gã sống tiếp, Khô Cốt và Lục Phóng còn tìm bác sĩ phẫu thuật khâu vết thương và tiêm thuốc tê cực mạnh cho gã!
Chỉ là cái nửa người dưới này còn quan trọng hơn cái tai nhiều…
"Tao sẽ khiến chúng nó trả một cái giá đắt hơn thế này trăm ngàn lần! Tao phải khiến cho chúng nó sống không được mà chết cũng không xong!" Bran gần như là gào lên.
Nghe thế hơn hai mươi thuộc hạ của gã ta đều lắc đầu ngán ngẩm, vị Hạ Mộc đó là người như thế nào chứ, biệt hiệu của người ta là Vua của thế giới ngầm đấy, đừng nói đến Hạ Mộc ngay cả Tu La chủ đều có thể giết chết Bran dễ như trở bàn tay, gã muốn dựa vào cái gì để báo thù? Dựa vào mồm không à?
"Không được nhìn" Sở Diệc Thần trước tiên là che màn hình lại, sau đó cúi người xuống dùng ánh mắt lạnh lẽo như băng lườm cho Đường Tinh một cái.


"Có gì mà không được nhìn chứ" Cả người Đường Tinh rụt lùi về phía sau, hơi thở tàn bạo thuộc về người đàn ông này áp bức cô đến mức không dám nhìn thẳng.
"Muốn nhìn, về nhà anh cho em nhìn." Tuy giọng điệu của Sở Diệc Thần vẫn bình thản nhưng trong mắt lại hiện lên thứ ánh sáng lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run.
"Không thèm." Đường Tinh quay đầu ra cửa sổ, giận dỗi.

Sở Diệc Thần khẽ thở dài, với tay ôm lấy cô gái vào lòng, xót xa nói.

"Xin lỗi, anh lại đến muộn rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận