Sở Tổng Ngày Ngày Theo Đuôi Vợ Cũ FULL


Cuối tuần, Thẩm Dật Nhiên như thường lệ đến thăm mộ của mẹ mình.

Vừa bước đến lưng chừng đồi, cô chợt thấy vài bóng người quen mắt.“Dì đến đây làm gì? Cả cha nữa! Hai người các người làm khóc chuột à?”Người đến không ai khác chính là cha đẻ và mẹ kế của Thẩm Dật Nhiên.

Nghe Thẩm Dật Nhiên nói như vậy, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét và nghi hoặc, ông Thẩm lại bị chạm vào tự ái, liền hừm một tiếng rồi gằn giọng:“Mày chẳng bao giờ ăn nói được câu nào tử tế, chẳng bù…”“Chẳng bù cho Oánh Oánh em gái mày, nhu mì nết na, hiền lành y chang mẹ của nó!“Thẩm Dật Nhiên cắt lời ông Thẩm, trong mắt lộ ra vẻ châm chọc, khiêu khích và chút ngạo mạn.


Ông Thẩm hít sâu một hơi, tức giận nhưng không thể phản bác lời Thẩm Dật Nhiên.Cô đã lớn lên trong sự so sánh khắc nghiệt của chính người cha sinh ra mình, suốt hai mươi mấy năm.

Mấy câu nói vô nghĩa này, cô nghe đến phát chán rồi!“Hôm nay các người đến đây là vì chuyện gì?”Thẩm Dật Nhiên không muốn đôi co với hai người bọn họ, cô chỉ muốn biết mục đích của bọn họ mà thôi.

Dù sao nơi này cũng là nơi an nghỉ của mẹ cô, cô không muốn làm phiền bà.Thấy Thẩm Dật Nhiên tỏ thái độ không thiện cảm, ông Thẩm cũng chẳng thèm vòng vo nữa.

Ông ta nắm tay Hà Mỹ Kiều trước mặt Thẩm Dật Nhiên rồi nói với giọng lạnh lùng:“Mẹ mày qua đời cũng đac lâu rồi, tao cũng đã đi bước nữa, cho nên bây giờ phần mộ của mẹ mày cũng không thể đặt ở đây mãi được.

Khu đồi này là nhà họ Thẩm mua lại để làm nghĩa trang gia tộc, chỗ này chỉ nên để cho tao và mẹ kế của mày mà thôi.”Những lời ông Thẩm vừa nói khiến Thẩm Dật Nhiên sững sờ, bàng hoàng đến mức mở to hai mắt.

Cô run cả người, hai mắt trừng trừng nhìn bàn tay ông Thẩm nắm chặt tay Hà Mỹ Kiều, mà lúc này bà ta đang vô cùng đắc ý mà nhìn về phía cô.“Cha nói gì vậy?”Thẩm Dật Nhiên lắp bắp một lúc mới nói được thành tiếng.

“Mẹ đã mất rồi, năm đó khó khăn lắm mới đưa di hài của mẹ về nơi này chôn cất, ngay cả ông bà nội cũng mong muốn mẹ được về với nhà họ Thẩm, sao cha lại…”Thẩm Dật Nhiên vừa nói, hai mắt vừa đỏ hoe lên, cô không thể tưởng tượng được người cha của mình lại tuyệt tình như thế.


Cô nhìn sang Hà Mỹ Kiều xinh đẹp lộng lẫy đứng bên cạnh ông Thẩm, rõ ràng bà ta còn trẻ, còn khoẻ mạnh, cũng còn cả một mảnh đất trống phía sau mộ phần của mẹ cô, thế nhưng vẫn rắp tăm tranh giành với cả người đã khuất.Ông Thẩm hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn di ảnh trắng đen của mẹ Thẩm Dật Nhiên, rồi lạnh lùng đáp:“Tóm lại tao chỉ báo với mày một tiếng như vậy, mộ của mẹ mày sớm muộn cũng phải di dời về nhà họ Hàn, nếu nhà họ Hàn không nhận người thì mày tự mà lo liệu lấy.

Chỗ bên cạnh là mộ phần của tao sau này, cho nên chỉ có Mỹ Kiều mới có tư cách ở bên cạnh tao.”“Cái tư cách rắm thối của bà ta hả?” Thẩm Dật Nhiên nhịn không được, vừa khóc vừa gào lên, sao cha cô lại nỡ đối xử với mẹ cô như vậy chứ?*chát*Thẩm Dật Nhiên vừa dứt lời thì bên má đã nóng rát một hồi, cô lãnh cú tát như trời giáng từ ông Thẩm.“Mày còn dám sỉ nhục mẹ kế của mày?”Thẩm Dật Nhiên ôm má, uất nghẹn đến mức khóc không thành tiếng.

Cô nghiến răng nhìn cả cha đẻ lẫn mẹ kế, gằn từng chữ một.“Ông bỏ mẹ tôi một lần, giờ bà ấy mất rồi, mất trong sự uất ức tủi thân đến cực độ, ông lại còn hắt hủi bà ấy thêm một lần nữa.

Những kẻ phụ bạc như các người sao có thể sống yên ổn như vậy được chứ?”Thẩm Dật Nhiên trừng mắt nhìn cha đẻ và mẹ kế của mình, trong mắt bi thương xen lẫn uất hận, không lời nào diễn tả được.


Sự đau lòng đến tột cùng của cô, chỉ có mình cô hiểu được, những kẻ vô tâm vô phế này có thể hiểu được sao?“Đưng nói nhiều, mai tao cho người đến bốc mộ, mày liệu đấy mà tính toán cho mẹ mày.”Ông Thẩm tuyệt tình phất tay rồi quay mặt đi, nhàn nhã châm một điếu thuốc.

Thẩm Dật Nhiên biết cô không thể lay chuyển được ý định của ông ta, liền nhếch miệng rồi lau nước mắt.“Được, ông tưởng mẹ tôi thèm thuồng vị trí phần mộ nằm bên cạnh ông chắc? Tôi cũng chả thèm đâu, chẳng qua tôi không ngờ con người ông vô tình vô nghĩa đến như vậy! Cứ để đấy cho ả đàn bà bên cạnh ông dùng đi, tôi đưa mẹ tôi đi!”Nói rồi, Thẩm Dật Nhiên nhìn di ảnh của mẹ mình, nụ cười phúc hậu luôn ở trên môi bà, nhưng ánh nhìn của bà đượm buồn như thể gói hết nỗi đau cả một đời vào trong đáy mắt.

Cô không nén được bi thương, vừa quay mặt đi vừa oà khóc.Bỗng dưng, Thẩm Dật Nhiên rơi vào một cái ôm ấm áp, vòng tay vòng qua cơ thể mong manh và mùi hương quen thuộc như vỗ về lấy cô.“Dật Nhiên, là ai ức hiếp em?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận