Sơ Tình - Trời Vừa Rạng Nắng Vừa Lên


Buổi sáng An Lâm học trên lớp, buổi chiều cô chuyển đến tiệm net theo ca làm.

Vốn dĩ chỉ định xin vào làm thời gian nghỉ Tết mà thôi, nhưng lại cảm nhận được môi trường làm tốt, chủ tiệm cũng quý cô nên là vẫn ở lại tiếp tục công việc của mình.

Phần lớn cũng là vì tiền.

Mới vào có ba cô cậu trẻ tuổi, trên người một cậu bạn vẫn còn mặc đồng phục, An Lâm liếc qua cũng nhận ra là đồng học một trường.

Họ yêu cầu An Lâm mở máy, còn gọi thêm hai chai nước ngọt, cô lập tức chuẩn bị.

Tâm Đoan ngồi xuống ghế, cởi áo khoác bên ngoài ra cho đỡ nóng.

"Đổi hứng sao mà chuyển qua tiệm này chơi vậy?" Vạn Bách cũng cùng chung nghi vấn, "Phúc Khanh nó chỉ đó, nói là không khí ở đây tốt hơn, tao cũng không hiểu."
"Tới giờ này rồi mà anh Khanh vẫn không chịu về nhà, sợ về mẹ mày biết chuyện bị tuột hạng, rồi bị đánh cho tét mông đấy à?" Vạn Bách nháy chuột vào con game yêu thích, quay đầu sang trêu chọc thằng bạn mình.

Phúc Khanh không thèm trả lời cậu ta, bắt đầu đăng nhập vào game.

Tâm Đoan ngồi ở giữa hai cậu ta, cũng thắc mắc.

"Làm sao, Phúc Khanh rớt hạng à? Sáng giờ tao chưa ra bảng thông báo xem điểm." Vạn Bách gật đầu bảo phải, "Mày chưa xem bảng điểm nữa à? Có hai điều bất ngờ đó nha, một là anh Khanh rớt xuống hạng hai, hai là tao vậy mà trực tiếp lên được hạng mười sáu.

Thấy có oai không?"
Tâm Đoan một tay điều khiển chuột, một tay cầm hộp sữa hộp mà bản thân tự mang theo, hỏi: "Điểm trung bình bao nhiêu mà tuột hạng vậy, ai đứng nhất kì này, Kỳ Công à?" Vạn Bách biết Tâm Đoan không chú ý đến thành tích của cậu, giận dỗi không trả lời.

Phúc Khanh lúc này lắc đầu, "Không phải Kỳ Công, điểm trung bình nó thua tao 0.04 điểm, hạng ba."
"Có ai xem điểm giùm tao không?"
"Mày điểm trung bình 9.56, hạng tư."
"Vẫn chưa nói là ai hạng nhất."
An Lâm đặt lên bàn những món mà khách gọi, Tâm Đoan đưa tay nhận lấy, còn nói cảm ơn.

Cô âm thầm đánh giá, con bé này lịch sự đấy chứ.


Vạn Bách thấy mãi cũng không ai trả lời, đành bỏ qua, đáp: "An Lâm." An Lâm đang định quay lưng rời đi thì lại nghe ai đó gọi tên mình, theo bản năng mà lên tiếng, "Hả?"
Tâm Đoan và Vạn Bách đồng loạt ngước nhìn lên.

Vạn Bách bật cười thành tiếng, vu vơ hỏi: "Đừng nói bạn tên là An Lâm à nha." Vốn dĩ tưởng rằng người ta chỉ nghe lầm, ai ngờ người lầm là cậu ta, An Lâm gật đầu bảo phải.

Phúc Khanh:...
Tâm Đoan nửa ngờ nửa tin, hỏi lại: "Không nghe danh rồi nhận bừa đó chứ." Lần này là An Lâm bật cười thành tiếng, hỏi lại: "Tôi rảnh rỗi đi mạo danh bản thân làm gì?" Nói rồi cô cũng không ở lại thêm chi, quay người đi vào trong.

Tâm Đoan đưa mắt sang nhìn Vạn Bách, chỉ về phía An Lâm vừa đi khuất, hỏi: "Không trùng hợp như vậy chứ?" Vạn Bách lắc đầu nói không biết.

An Lâm về lại bàn của mình rồi ngồi xuống, tay chống cằm suy nghĩ.

Lúc nãy cũng nghe được loáng thoáng bọn họ nói gì, còn nghe được một ít thông tin.

Nếu vậy thì cái cậu ngồi bên trái cô bạn nữ chính là Nghiêm Phúc Khanh trong truyền thuyết.

Tuy là đời trước nghe danh cậu ta khắp nơi ở trường học, nhưng thực chất chưa bao giờ quen biết hay gặp mặt bao giờ hết, đây là lần đầu tiên.

Cậu thanh niên vẫn còn trùm cái mũ của cái áo hoodie màu xám, lúc nãy đến gần cũng không nhìn thấy được rõ mặt.

Nhưng vậy hơn 27 năm kinh nghiệm được sống, một chút ít đó thôi cũng âm thầm đoán được là cậu ta đẹp trai.

Không hoàn hảo vậy chứ, học giỏi còn đẹp trai, nếu mà còn tốt tính nữa thì tuyệt cmn vời luôn, xứng đáng có fanclub.

Mặc cho hai đứa bạn cứ bát nháo ở bên cạnh, Phúc Khanh vẫn nghiêm túc chơi tốt lane của mình.

Phải đến hơn 4 giờ chiều Phúc Khanh mới về đến nhà.

Bước vào nhà trống không không một ai, cậu âm thầm đi lên trên lầu.


Thế mà chỉ khi vừa mở cửa phòng ra, đã thấy mẹ mình ngồi ở đấy chờ sẵn.

Khỏi nói Phúc Khanh cũng biết là chuyện gì.

"Mẹ." Mẹ Phúc Khanh - dì Ngọc Thi khoanh tay trước ngực, mở điện thoại rồi đưa cho cậu xem.

Phúc Khanh chỉ lướt qua cũng biết là trang web VNEDU, sổ liên lạc điện tử.

Mẹ cậu chắc chắn là đã xem điểm học tập ở trên đó rồi.

Dì Ngọc Thi tức giận đùng đùng đứng dậy, vẻ mặt không vui với con trai: "Sau khi tan học con đã đi đâu đến giờ? Mẹ gọi điện đến nhà Vạn Bách thì không có con ở đó." Phúc Khanh cởi bỏ balo trên lưng đặt lên bàn học, đáp dối: "Con với Vạn Bách qua nhà Tâm Đoan chơi một chút, nhưng mà lại quên mất thời gian đi."
Dì Ngọc Thi lại càng giận dữ hơn, "Ba Tâm Đoan lúc nãy cũng gọi điện cho mẹ, hỏi rằng con bé có đang ở đây không, còn nói với mẹ là đi sang nhà nó."
Thảo nào không nghe mẹ kể gọi đến nhà Tâm Đoan.

"Có phải biết về đây thì mẹ sẽ mắng con nên cố ý trốn đi đúng không?"
Phúc Khanh cũng chẳng do dự, gật đầu.

Dì Ngọc Thi chưa hề hạ hỏa, quát: "Có phải con muốn chống đối lại mẹ không, bây giờ còn tụ tập đi chơi nữa.

Con biết thành tích con đang tuột xuống rồi hay không, năm nào cũng đứng hạng nhất, giờ thì hay rồi rớt xuống hạng hai."
Phúc Khanh cúi đầu, chỉ đứng đó mà nghe mẹ mắng mỏ.

Cũng quen rồi, cũng nghe được nhiều năm như thế, mức độ này vẫn còn nghe được.

Cũng phải hơn một giờ sau mới kết thúc, đã vậy còn gọi cậu xuống nhà ăn cơm.

Phúc Khanh từ chối, nói dối bản thân đã ăn uống với đám Vạn Bách no rồi.

Thật ra là nghe chửi đến no rồi.


Tắm rửa sạch sẽ, Phúc Khanh ngồi vào bàn học.

Mở bài tập ra nhưng để đó không làm, cậu ta có chút cáu gắt, gõ gõ thái dương, hỏi: "Không phải đã nhường An Lâm hạng nhất rồi hay sao, sao mẹ vẫn còn khó chịu như thế?"
Hệ thống lúc này cũng xuất hiện, đáp: "Tuy là đứng hạng nhất nhưng An Lâm không những không vui vẻ mà còn rầu rĩ hơn, vì vậy chỉ số hạnh phúc của cô ấy cũng bị trừ đi 5 điểm."
Phúc Khanh khó hiểu không thôi, lại càng lớn tiếng: "Nói cái gì đó, hạng nhất rồi mà còn không vui, có điên không vậy?" Hệ thống không để ý đến tâm trạng anh ta, tiếp tục giao phó: "Nhiệm vụ của cậu vào ngày mai, mua đồ ăn chiều cho An Lâm."
"Ý là lại đến tiệm net đó hả?"
"Đúng vậy."
"Rồi mắc gì mua đồ ăn chiều cho thì nhỏ đó cảm thấy vui vẻ?"
"Nhiệm vụ của cậu vào ngày mai, mua đồ ăn chiều cho An Lâm."
"...!"
Mấy câu hỏi sau đó Phúc Khanh hệ thống đều không trả lời, anh biết rằng nó đã đi rồi, vò đầu bức bối.

Mắt vô tình liếc thấy vết sẹo trên cổ tay mình, Phúc Khanh nghiến nghiến răng, nhớ lại một số chuyện.

Chuyện phải kể lại vào một tháng trước.

Phúc Khanh cảm thấy thân thể mình đang lơ lửng, cổ tay cũng không còn cảm giác đau nhói kia nữa.

Anh ngầm hiểu, bản thân mình chết rồi.

Phúc Khanh muốn mình thoát khỏi cuộc sống theo sự sắp đặt của mẹ, từ nhỏ đến lớn mọi chuyện anh làm đều do mẹ sắp xếp, đến ngành nghề anh cũng do mẹ tự quyết định.

Đã nhiều lần anh muốn chống đối lại, nhưng chỉ cần vài lời thao túng thì đâu lại vào đấy.

Phúc Khanh cứ sống như vậy cho đến năm 27 tuổi, anh phát hiện tâm lý mình không còn ổn nữa.

Mong muốn được tự do, mong muốn được là chính mình, làm những điều mình thích khiến tình trạng Phúc Khanh ngày càng tệ hơn, anh muốn chết.

Sau khi dì Ngọc Thi mở cửa vào nhà, trước mắt là xác con trai mình nằm trên sofa, trên cổ tay toàn là máu đỏ.

Ngày diễn ra tang lễ của mình, Phúc Khanh bỗng dưng lại có thể tận mắt chứng kiến cảnh người mẹ ngồi trước mộ phần người con, khóc lóc van xin nó tha thứ.

Phúc Khanh gật đầu đồng ý.

Rồi bên tai bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói của robot, nó bảo anh là người được lựa chọn rồi đưa anh đến một không gian vô tận toàn là màu trắng.


"Xin chào, tôi là hệ thống của bạn, theo như sự suy xét của cấp trên tôi thì bạn là người được lựa chọn cho slot sống lại..." Không đợi hệ thống nói hết lời, Phúc Khanh lập tức phản đối.

"Không đồng ý, không muốn sống lại, đã tự tử rồi còn bắt sống lại."
Hệ thống: "...!" Nó vẫn tiếp tục nói: "Nghe nói hết đã.

Bạn là người may mắn được slot sống lại, nhưng là sống lại những năm 15 tuổi..

" Phúc Khanh lại một lần nữa phản đối, "Không đồng ý là không đồng ý, những năm còn đi học lại là cực hình hơn, không sống nữa."
Hệ thống: "Làm ơn hãy lắng nghe tôi nói." Hệ thống dùng chút khả năng của mình khóa miệng anh ta lại.

"Tuy nói là sống lại nhưng đây không phải là một đời sống bình thường của bạn, đây chỉ là một cuộc sống giả lập.

Vì bạn và cả một người khác nữa tên là An Lâm cùng tự tử chung một ngày giờ, chúng tôi đã xem xét và sắp xếp để hai bạn cùng chữa lành cho nhau.

Nhưng vì một lý do nào đó đã khiến hệ thống không xâm nhập được vào não An Lâm, nên bây giờ chỉ là nhiệm vụ của bạn xoa dịu cuộc sống cho An Lâm.

Và tất nhiên là bạn cũng không hề thiệt thòi, theo như dữ liệu đời trước của bạn, chúng tôi sắp xếp nhiệm vụ cho bạn dựa theo thanh chỉ số hạnh phúc của An Lâm.

Chỉ số tối đa của thanh chỉ số hạnh phúc này là 5000 điểm, mỗi khi điểm hạnh phúc tăng lên, cuộc sống của bạn sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.

Chỉ cần đủ 5000 điểm này bạn sẽ mãi mãi ở lại thế giới giả lập."
Đôi lông mày Phúc Khanh nhíu lại, không có ý kiến?
Hệ thống hiểu ra, lập tức mở khóa mồm cho Phúc Khanh, anh có thắc mắc: "Cuộc sống dễ dàng hơn là như thế nào?"
Hệ thống: "Ví dụ đời trước mẹ bạn khắc nghiệt ở cấp độ 10 thì sau khi bạn hoàn thành được một nhiệm vụ, mẹ bạn sẽ khắc nghiệt ở cấp độ 9 hoặc 8 tùy theo số điểm bạn nhận được.

Mỗi nhiệm vụ khác nhau sẽ có mức điểm hạnh phúc khác nhau."
Phúc Khanh im lặng một khoảng rất lâu, trầm tư cũng rất lâu.

Cuối cùng, anh gật đầu đồng ý với hệ thống.

Ngay sau đó, chỉ sau một cái nhắm mở mắt, Phúc Khanh thấy mình đang ngồi ở lớp học vào năm 15 tuổi.

Bên tai lại nghe thấy tiếng nói của hệ thống: "Hiện tại An Lâm cũng đã được sống lại nhưng cô ấy kề biết đến sức hiện diện của tôi, bạn và cả thế giới giả lập này.

Sau đây là nhiệm vụ đầu tiên của bạn, hãy để An Lâm đứng nhất vào kì thi cuối kì 1, điểm của nhiệm vụ này là 20 điểm.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận