"Diệp Ngạn?!? Là người tôi đang nghĩ á?"
"Chứ không thì ai nữa?"
"Vị trí của học thần Khương Du có phải đang lung lay không ? Tình đầu quốc dân, nửa sinh viên trường đang lo lắng cho cậu đấy."
.
Diệp Ngạn,sinh viên năm cuối ngành Khoa học Máy tính thành tích học đứng đầu trường Đại học Nhật Tân,đại nam thần Alpha vạn người mê, lạnh lùng bá đạo,tư chất nho nhã,ôn nhu lịch thiệp.
Chính là đối tượng thầm mến của cả tòa nhà O trong khuôn viên trường.
Mỗi ngày đến lớp đều nhận được thư tình gửi đến,hoạ tiết tỉ mỉ, cầu kì.
Không thiếu cảnh sử bị Omega gạ tình, dùng tin tức tố phóng thích công khai.
Kể cả Beta lòng đầy ý xấu cũng cố tình sử dụng nước hoa quyến rũ.
Tiếc là nhận được sự phớt lờ hơi hướng coi thường mặt liệt khó chịu.
Tính tình xưa nay thẳng thắn từ chối phũ phàng , chẳng thèm để ý đến tâm tình gì cả.
Đối với bất cứ người nào trên mặt đều viết rõ bốn chữ "Không, thèm, nể,nang!"
Đến tận khi giảng viên bước vào, lớp học yên ắng trở lại, tiếng bàn tán thu hẹp lại nguyên trạng thái cũ.
"Giới thiệu một chút, có bạn mới chuyển đến lớp - Diệp Ngạn."
Giảng viên cầm sách giáo trình dạy học dày cộm nghiêm giọng trước giảng đường,giây sau trìu mến hỏi:
"Em muốn ngồi ở đâu?"
"Bàn đằng sau phía cuối cùng cạnh góc tường."
Diệp Ngạn bước vào lớp học với phong thái lạnh nhạt,toàn thân toát lên khí thế học sinh giỏi lãnh đạm trả lời.
Dung mạo thâm thúy, tỏa ra hơi thở lạnh lẽo làm sinh viên trong lớp ngừng tim mấy giây.
"Xin hỏi,tôi có thể ngồi đây?"
Khương Du ngước cổ bỗng trở thành tiêu điểm quan tâm của tất cả học sinh trong lớp.
Ánh mắt đám đông tò mò quét qua chăm chú nhìn biểu cảm cậu, thầm nghĩ Khương Du sẽ nói gì.
Không phải hoài nghi, thực sự tính cách Khương Du khiến người khác cực kỳ yêu thích nhưng có chút khó gần, cả ba năm Đại học luôn ngồi một mình ở góc khuất.
"Nếu cậu muốn."
Cậu rất thoải mái nhẹ nhàng đáp lời ,đôi môi mỏng hơi mím trĩu thành một đường cong Parabol lướt qua.
Đúng như dự đoán của mọi người, Khương Du tính tình tốt đẹp chưa từng làm phật ý người khác, tốt đẹp đến mức người tỏ tình bị từ chối vẫn không thể ngừng thích, nào có thể ghét bỏ.
Diệp Ngạn đặt cặp xách xuống,cứng ngắc luồn vào bên trong vô tình chạm vào phần eo Khương Du chưa kịp phản xạ run lên nhè nhẹ nhanh chóng hoàn hồn.
Lớp học bắt đầu, thỉnh thoảng vang lên tiếng gõ bàn phím hay âm thanh lật giở sách loạt soạt, giảng viên đứng trên bục dùng chất giọng đều đều giảng dạy về số vô hướng (scalar) nhạc điệu êm ru đưa lớp học rơi vào du đãng đắm chìm trong cơn mơ.
"Số vô hướng là một con số cụ thể.
Khác với biến số có thể nhận nhiều giá trị, số vô hướng chỉ nhận một giá trị duy nhất.
Để khởi tạo một số vô hướng, chúng ta sẽ sử dụng tensor."
Giảng viên dừng lại, đánh mắt xuống cuối lớp gọi tên học sinh thu hút tương tác bài giảng:
"Khương Du,em đưa ra một vài ví dụ dễ hiểu nhé."
Rất nhiều người thở phào,kẻ mất tập trung cũng giật mình tỉnh ngủ.
Gọi học bá thì không cần sợ hãi nữa.
Khương Du đứng dậy,thanh âm truyền cảm như phím đàn Piano Lorca:
"Giá trị của tiền nhà tháng này mà bạn phải trả cho chủ nhà là một số vô hướng.
Bạn vừa thực hiện một bài kiểm tra toán, bạn được 9 điểm thì điểm số này là một số vô hướng,… "
"Tốt lắm,em ngồi được rồi."
Giảng viên dịu giọng,dễ tính hơn vài phần.
Biết cách khiến người nhìn yêu thích ghê, không ngoa chút nào nếu nói cậu là thiên sứ đến đánh cắp trái tim nhân loại!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...