Bà Ân Hiểu Cầm không dám truyền đạt lại lời Thẩm Vân Hạ nói, sợ anh buồn.
Bệnh tình của Sở Mộ Bạch không có gì đáng ngại, chỉ bị cảm lạnh vì dầm mưa, uống vài liều thuốc là sẽ khỏi.
Do đó, vừa nhập viện lúc sáng, buổi trưa anh đã được về nhà.
Chiều hôm đó, Tiểu Thành và Tiểu Nặc được tan học sớm, hai đứa nhỏ đứng trước cổng trường đợi mẹ đến đón.
Trong lúc vui đùa cùng với đám bạn, quả bóng lăn ra ngoài đường nên Tiểu Thành vội chạy ra nhặt, ai ngờ cậu bé bị tông xe, vết thương không hề nhẹ.
“Mau gọi xe cứu thương.”
Mấy phụ huynh gần đó chạy tới đưa cậu bé vô bệnh viện, cô giáo chủ nhiệm liên lạc với Thẩm Vân Hạ và Sở Mộ Bạch.
Nghe tin con trai bị tai nạn, Thẩm Vân Hạ bỏ việc đang làm dở, ba chân bốn cẳng chạy tới bệnh viện.
Lúc này Tiểu Thành đã được đưa vào phòng cấp cứu.
“Thằng bé sao rồi bác sĩ?”
“Chúng tôi đã đưa cậu bé vào phòng cấp cứu, chuẩn bị làm phẫu thuật.”
Thẩm Vân Hạ đứng không vững, suýt nữa thì ngã, may mà lúc này Sở Mộ Bạch kịp thời đỡ lấy cô:
“Em đừng lo, con chúng ta sẽ không sao đâu.
Bằng mọi giá, anh nhất định sẽ cứu sống con.”
Ca phẫu thuật diễn ra được một lúc thì bác sĩ và điều dưỡng ở trong phòng cấp cứu đi ra, anh ta hỏi:
“Ai là người nhà bệnh nhân?”
“Chúng tôi là bố mẹ của cậu bé.
Con tôi có sao không bác sĩ?” Sở Mộ Bạch vội vã hỏi, gương mặt tràn đầy sự lo lắng.
Thẩm Vân Hạ không nói nên lời, chân tay bủn rủn.
Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm: “Vì cậu bé mang nhóm máu hiếm là Rh- nên chúng tôi không có dự trữ nhóm máu này.
Cần người hiến máu.”
“Để tôi.
Tôi mang nhóm máu Rh-.”
Sở Mộ Bạch vỗ vai trấn an Thẩm Vân Hạ rồi đi làm xét nghiệm trước khi hiến máu cho con.
Trong giây phút đó, bao nhiêu hận thù trong lòng Thẩm Vân Hạ tan biến hết, vô cùng cảm kích trước hành động của Sở Mộ Bạch.
Dù không phải là một người đàn ông tốt nhưng ít nhất anh vẫn thực hiện tròn nghĩa vụ của một người bố.
Sở Mộ Bạch vào phòng cấp cứu được ba mươi phút thì người nhà họ Sở cũng đến, Đặng Tư Thành cũng có mặt:
“Tiểu Thành sao rồi em?”
“…”
Thẩm Vân Hạ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu đang sáng đèn.
Tất cả mọi người đều lo lắng cho cậu bé.
Bà Ân Hiểu Cầm thì bình tĩnh hơn, đi tìm gặp viện trưởng để nhờ cậy.
Dù sao cũng là chỗ quen biết, lại còn là bạn bè lâu năm, có thể đặt niềm tin ở họ.
Trên hành lang trải dài, tất cả mọi người đều trầm ngâm, duy chỉ có Sở Mộ Nhiên là nhìn Thẩm Vân Hạ rồi hạch sách nặng nhẹ:
“Có mỗi việc chăm hai đứa nhỏ mà chị dâu cũng làm không xong.
Sớm biết thế này thì em tuyệt đối sẽ không đồng ý để chị nuôi dưỡng con cháu nhà họ Sở đâu.”
“Em bớt nói một câu cũng không được sao?”
Lê Tử Sách lên tiếng, đây là lần đầu tiên anh đứng ra bảo vệ mẹ con Thẩm Vân Hạ.
Nghe vậy, Sở Mộ Nhiên trừng mắt nhìn anh, Lê Tử Sách thở dài một hơi, ra ngoài nghe điện thoại.
“Tối nay anh có tới không? Lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau.”
“Để lúc khác đi.
Hôm nay anh không thể đến được.”
Kết thúc cuộc gọi, Lê Tử Sách quay lại đó như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sở Mộ Nhiên không biết anh nghe điện thoại của ai, càng không biết anh đã giấu cô ta ngoại tình từ lâu.
Với tính cách của Sở Mộ Nhiên, Lê Tử Sách chỉ có thể chịu đựng ở nhà, ra ngoài anh cần tìm người giải tỏa.
Ba tiếng đồng hồ trôi qua, cuộc phẫu thuật kết thúc, Thẩm Vân Hạ nói muốn ở lại chăm sóc Tiểu Thành, nhờ bà Ân Hiểu Cầm đem Tiểu Nặc về nhà trông giúp cô mấy ngày.
“Con đừng lo! Mẹ sẽ trông chừng nó thật tốt.”
“Cảm ơn mẹ.”
Sau khi hỏi thăm vài câu, nhận ra mình là người thừa, Đặng Tư Thành đi về nhà trước.
Lúc này, ở trong phòng hồi sức với cô là Sở Mộ Bạch.
Thấy anh quay lại, cô hỏi thăm:
“Anh không sao chứ? Nếu mệt thì về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây tôi lo được.”
“Không sao.
Anh cũng muốn ở lại với con.”
“Ừ!”
Sau chuyện này, Thẩm Vân Hạ không còn ác cảm với Sở Mộ Bạch nữa.
Khúc mắc giữa hai người dường như đã được hóa giải, tuy vậy, Thẩm Vân Hạ chỉ có thể quan tâm tới Tiểu Thành trong lúc này mà thôi.
Nhận ra cả ngày cô chưa ăn gì, Sở Mộ Bạch đi ra ngoài mua cháo cho Thẩm Vân Hạ.
Khi quay lại, anh thấy cô đã ngủ say.
“Thật là…”
Sở Mộ Bạch bế cô lên giường bên cạnh ngủ, còn mình thì chăm sóc Tiểu Thành.
Một lúc sau, Thẩm Vân Hạ giật mình thức giấc, vội vàng tới chỗ Tiểu Thành cầm lấy tay thằng bé.
Sở Mộ Bạch đem cháo đi hâm lại rồi bưng tới cho cô: “Em ăn chút cháo đi!”
“Tôi không muốn ăn.”
“Em không ăn thì lấy sức đâu mà chăm sóc con.
Nếu em đổ bệnh, ai sẽ chăm sóc Tiểu Thành.”
Thấy lời Sở Mộ Bạch nói cũng có lý, Thẩm Vân Hạ miễn cưỡng ăn lấy một chút.
Cùng lúc đó, Tiểu Thành cũng tỉnh lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...