Ra khỏi đó, Đặng Tư Thành đưa Thẩm Vân Hạ về nhà.
Về đến trước cửa, anh ngỏ lời muốn vào thăm hai đứa nhỏ:
“Anh vào thăm Tiểu Thành, Tiểu Nặc một lát được không?”
“Bây giờ cũng muộn rồi, để hôm sau đi anh!”
Thẩm Vân Hạ vừa cắt đuôi Sở Mộ Bạch, sợ anh ta lại uống say rồi tới kiếm chuyện với cô.
Hôm qua đã thế, không có nghĩ là hôm nay Sở Mộ Bạch chịu để yên.
Nếu họ gặp mặt, thể nào cũng khiến cô khó xử trước mặt hàng xóm.
Muốn ở đây lâu dài, cô phải hạn chế những tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
“Vậy cũng được.
Thế… anh về nhé!”
Thẩm Vân Hạ gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt Đặng Tư Thành.
Ngày nào chưa hoàn tất thủ tục ly hôn với Sở Mộ Bạch, ngày đó Thẩm Vân Hạ không dám nghĩ đến hạnh phúc cá nhân của mình.
Đặng Tư Thành vừa đi, Sở Mộ Bạch lại xuất hiện.
Cô còn chưa kịp bước vào nhà, anh đã nắm tay kéo cô lại, ôm chặt vào lòng: “Đừng đối xử lạnh nhạt với anh có được không? Anh biết anh sai nhưng em cũng phải cho anh một cơ hội để sửa sai chứ?”
Bị bất ngờ tấn công, Thẩm Vân Hạ không thể phòng ngự nên mới dễ dàng để anh ôm lấy.
Tuy nhiên, lý trí của cô rất tỉnh táo, lập tức đẩy anh ra:
“Sở Mộ Bạch, tôi nói bao nhiêu lần thì anh mới chịu hiểu đây? Chúng ta đã kết thúc thật rồi.”
“Em muốn chấm dứt với tôi để về bên hắn ta sao?”
Người Sở Mộ Bạch nhắc đến là Đặng Tư Thành.
Nhìn hai người họ sóng đôi bên nhau, anh không cam tâm.
Dù gì Thẩm Vân Hạ với anh cũng đã có hai đứa con, hai người mới là một gia đình thật sự.
“Phải thì sao?” Thẩm Vân Hạ không phủ nhận.
Cô nghĩ rằng khi anh biết mình yêu người khác, sẽ dễ dàng buông tay hơn.
Sở Mộ Bạch hơi nghiêng đầu, lên tiếng chất vấn cô: “Không phải em đã hứa với tôi sẽ không bao giờ gặp lại Đặng Tư Thành rồi sao? Bây giờ hai người lại…”
“Anh không giữ lời, không có quyền bắt tôi phải tuân thủ cam kết giữa hai chúng ta.”
Sở Mộ Bạch nói cho ba mẹ con cô gặp nhau, cuối cùng lại nhốt cô trong phòng, ngăn cách họ.
Chuyện khốn nạn như vậy anh ta còn làm được vậy thì việc cô lật lọng chẳng có ý nghĩa gì.
“Tôi…”
Hiện tại đã quá rõ ràng, Sở Mộ Bạch không có lời nào để biện minh cho mình.
“Thay vì phí thời gian ở đây, anh làm ơn ký giùm tôi đơn ly hôn đi.
Có khi tôi sẽ cảm kích anh hơn đấy.”
Không thèm nhìn Sở Mộ Bạch thêm một lát, Thẩm Vân Hạ vào nhà đóng sầm cửa lại.
Sở Mộ Bạch chơ vơ đứng đó một lúc lâu rồi lững thững đi về.
Trái tim Thẩm Vân Hạ kiên định như sắt đá vậy, anh không thể lay động được cô.
***
Sau khi thu thập đủ chứng cứ, Sở Mộ Bạch yêu cầu cấp dưới đưa Joyce tới sở cảnh sát.
Ngay sau hôm đó, cô bị giam vào tù với tội danh bắt cóc trẻ em, cố ý giết người.
Hai tội này đủ để cô ở trong tù ít nhất là mười năm.
Bị bó buộc trong bốn bức tường, ngày nào Joyce cũng gào thét dữ dội:
“Thả tôi ra, tôi không làm gì sai cả.
Kẻ sai là mấy người mới đúng.
Sở Mộ Bạch, anh là thằng khốn.”
Suốt cả ngày trời, Joyce cứ kêu gào inh ỏi khiến những người xung quanh đó chỉ biết thở dài bất lực.
Nếu tình trạng này kéo dài, e là họ phải chuyển cô đến một nhà tù khác.
Không có ai đáp lời, Joyce bất lực ngồi thụp xuống bên song sắt.
Nhìn ra khung cửa sổ cùng phòng đối diện, cô nhớ lại quá huy hoàng của mình.
Ngày đó cô được Sở Mộ Bạch theo đuổi, được sống trong tình yêu thương của anh.
Ngay cả khi dọn về nhà họ Sở sinh sống, cô cũng tỏ ra mình mới là một thiếu phu thân thực thụ.
Kết quả giờ đây, cô lại trở thành một tù nhân không hơn không kém.
Đúng là nực cười.
“Thẩm Vân Hạ, cô ở dưới suối vàng cũng đừng trách vì sao tôi độc ác.
Kiếp sau có đầu thai cũng tránh đừng gặp mặt tôi.”
Joyce tưởng Thẩm Vân Hạ đã chết nên cười đắc ý.
Nghĩ tới việc hai đứa con của cô ta không có mẹ, Joyce lại cười lớn hơn.
Nhìn cô ta, ai cũng nghĩ đây là một mụ đàn bà điên, mất hết nhân tính.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Có tin tôi móc mắt mấy người không?”
“Đồ điên!”
Đúng lúc đó, Sở Mộ Bạch đến thăm cô ta.
Đây là chút việc cuối cùng anh có thể làm cho người từng đầu ấp tay gối với mình.
Vừa thấy Sở Mộ Bạch, Joyce đã phấn khích muốn lao ra khỏi nhà giam.
“Mộ Bạch, cứu em với! Em không muốn cả đời phải sống trong tù đâu.
Em xin anh.
cứu em, cứu em một lần này nữa được không?”
Joyce nước mắt ngắn nước mắt dài cầu xin Sở Mộ Bạch, đáng tiếc, việc này không nằm trong phận sự của anh.
“Hôm nay tôi đến đây là để gặp mặt cô lần cuối.
Sắp tới, cô sẽ được chuyển tới một nhà giam khác, chúng ta… không còn liên quan tới nhau nữa.”
“Không! Em không đi đâu hết, em phải ở lại đây.
Đúng, ở lại đây.
Em mà đi rồi thì con em phải làm sao? Nó…”
“Cô không có tư cách để làm mẹ.”
Sở Mộ Bạch xoay lưng rời khỏi nhà giam, Joyce gào thét trong vô vọng.
Bị phụ tình, cô ta lên cơn điên, tâm lý có những dấu hiệu bất ổn.
Do đó, Joyce bị đưa tới nhà thương điên để điều trị..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...