Sở Thiếu Quay Đầu Ngày Ngày Ăn Vả


Sáng hôm sau, Thẩm Vân Hạ vừa mở cửa thì đã nhìn thấy Sở Mộ Bạch ngồi dưới đất, còn ngái ngủ.

Không muốn nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của anh, Thẩm Vân Hạ lớn tiếng gọi:
“Sở Mộ Bạch!”
Bị đánh thức, Sở Mộ Bạch chống tay vào tường, từ từ đứng dậy.

Đêm qua anh uống rất nhiều, ngay cả lý do vì sao mình lại ngủ ở đây anh cũng không biết.

Tuy nhiên, vừa thấy Thẩm Vân Hạ, anh lập tức nhớ lại chuyện tối qua.
“Vân Hạ, anh say quá, ngủ ở đây lúc này không hay.”
“Bây giờ anh tỉnh rồi, có thể về nhà.”
Thẩm Vân Hạ đẩy anh sang một bên, chuẩn bị đưa hai đứa con đi học.

Sở Mộ Bạch nhếch nhác đuổi theo cô, anh nói: “Đừng bỏ rơi anh có được không? Xin em đấy!”
Trong ánh mắt của Sở Mộ Bạch, cô cảm nhận được thành ý của anh nhưng điều đó không khiến cô thay đổi suy nghĩ của mình.

Thẩm Vân Hạ dừng lại, đứng đối diện với anh và nhắc nhở:
“Anh còn một đứa con nữa, nó lại không có mẹ bên cạnh.

Anh nên thay đổi để làm một người bố tốt hơn là cứ làm chuyện những vô ích như thế này.”

“Nhưng anh không thể sống thiếu em được.”
“Đó là chuyện của anh.

Còn tôi thì khác, không có anh tôi mới có thể sống tốt được.”
Taxi lúc này đã đến, Thẩm Vân Hạ đưa con đi học, để Sở Mộ Bạch đứng chơ vơ bên vệ đường.

Nhìn theo cho tới khi bóng cô khuất khỏi tầm mắt, Sở Mộ Bạch mới trở về nhà.
Về đến nhà, Sở Mộ Bạch tắm rửa sạch sẽ rồi tới công ty giải quyết một số việc.

Trong lúc chờ đối tác phản hồ mail, Sở Mộ Bạch gọi cấp dưới, ra lệnh cho cậu ta điều tra về công ty mà Thẩm Vân Hạ đang làm việc.

Anh muốn biết cô có ở cùng chỗ làm với Đặng Tư Thành không, muốn biết hai người họ còn qua lại với nhau hay đã chấm dứt rồi.

Rất nhanh chóng, thông tin được gửi về điện thoại của Sở Mộ Bạch.

Anh chưa biết phải làm thế nào, hiện tại cứ theo dõi xem đã.
Đúng lúc đó, điện thoại Sở Mộ Bạch đổ chuông, người gọi đến là Thẩm Vân Hạ.

Đây là lần thứ hai hiếm hoi cô gọi cho anh, chắc chắn là có việc quan trọng.

Vẫn nuôi một chút hy vọng nhỏ nhoi, Sở Mộ Bạch bắt máy.
“Anh nghe đây.”
“Sở Mộ Bạch, đừng tưởng tôi không biết anh đang làm gì.

Nếu anh còn cho người theo dõi tôi nữa, tôi sẽ ôm hai đứa nhỏ bỏ trốn.

Đến lúc đó, anh nhất định sẽ không bao giờ tìm thấy tôi đâu.”
Không cho Sở Mộ Bạch giải thích một câu, Thẩm Vân Hạ cúp máy ngang.

Ban nãy cô đã vô tình thấy người lén chụp ảnh của mình, do đó cô nghĩ ngay tới Sở Mộ Bạch.

Ngoài anh ta ra, không ai muốn theo dõi cô cả.
Nhận được điện thoại của Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch yêu cầu cấp dưới của mình ngừng theo dõi cô, không muốn Thẩm Vân Hạ nổi giận thêm một lần nào nữa.

Anh không rõ vì sao cô lại biết chuyện này nhưng người kia chắc chắn sẽ bị sa thải.
Chiều hôm đó, khi Thẩm Vân Hạ vừa ra khỏi công ty thì Đặng Tư Thành tới đón cô.


Lúc này, Sở Mộ Bạch cũng nhìn thấy nên âm thầm đi theo Thẩm Vân Hạ.

Anh hy vọng những gì mình nghĩ không trở thành sự thật.
Đến một nhà hàng tương đối sang trọng, Thẩm Vân Hạ và Đặng Tư Thành cùng nhau ăn tối.

Hôm nay Sở Mộ Bạch đã nói sẽ rước hai đứa nhỏ về nhà chơi với bà nội nên cô có thời gian.

Tranh thủ cơ hội chỉ có hai người, Sở Mộ Bạch định mời Thẩm Vân Hạ đi ăn thì bị Đặng Tư Thành hớt tay trên nên không vui vẻ gì.
Trong lúc hai người họ đang nói chuyện, Thẩm Vân Hạ chú ý tới bàn bên này, giọng nói quen thuộc của Sở Mộ Bạch cất lên:
“Phục vụ, tôi đang gặp một vấn đề nan giải, tôi có thể nhờ cô cho lời khuyên được không?”
Vì bề ngoài của Sở Mộ Bạch vô cùng anh tuấn, không ai có thể từ chối trước anh.
“Dạ… được.”
Cô phục vụ bối rối, lời nói trở nên ngập ngừng.
Sở Mộ Bạch vừa xoay ly rượu trong tay vừa hỏi: “Cô nói xem, một người đàn ông biết người phụ nữ kia đã gia đình rồi thì có nên theo đuổi nữa không?”
“Đương nhiên là không rồi.

Dù sao đi nữa cũng không nên phá hoại hạnh phúc của gia đình người khác.”
Đặng Tư Thành biết anh ta đang nói bóng nói gió mình nên chỉ cười nhạt, im lặng ăn tối cùng Thẩm Vân Hạ.

Đương nhiên, Thẩm Vân Hạ cũng nhận ra điều đó.
“Tôi cũng nghĩ như vậy.

Xem ra, anh ta không phải là một người đàn ông tốt rồi đúng không?”
“Vâng.”

“Vậy cô nói thử xem, tôi nên xử lý anh ta như thế nào cho hả dạ đây?”
Cô phục vụ tưởng Sở Mộ Bạch đang thích một người đàn ông khác nên mỉm cười, mặt ngượng ngùng.

Tuy vậy, khi được hỏi, cô ta vẫn trả lời nghiêm túc:
“Tôi nghĩ là nếu anh thích anh ấy thì nên dứt khoát hơn.

Một người đàn ông lăng nhăng đương nhiên không thể trở thành một người chồng tốt rồi.”
Mặt Sở Mộ Bạch sượng ngắt, không thể nói nên lời.

Ở cách đó một cái bàn, Đặng Tư Thành và Thẩm Vân Hạ bật cười, cô nói với anh:
“Em ăn xong rồi.

Chúng ta đi thôi!”
“Cũng được.”
Thẩm Vân Hạ theo Đặng Tư Thành đi về, Sở Mộ Bạch tức giận đuổi theo:
“Tôi nghĩ cô không thích hợp làm phục vụ đâu.

Xin nghỉ việc đi!”
Bị bẽ mặt, Sở Mộ Bạch xấu hổ không biết chui vào đâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui