Theo Sở Mộ Bạch đến bệnh viện, Thẩm Vân Hạ hận anh tới tận xương tủy.
Cô không hiểu vì sao anh ta lại làm vậy, ngay cả vợ con mình mà cũng không buông tha.
Vào phòng bệnh, Thẩm Vân Hạ ôm khư khư lấy hai đứa nhỏ không buông.
Cô mới chỉ gặp lại con sau khi bị Joyce bắt cóc, rồi lại bị chia cắt khi Sở Mộ Bạch giam cầm cô.
Cuộc sống của ba mẹ con họ từ khi nào lại không thể do bản thân họ quyết định, cô tự hỏi.
“Hai đứa có đói bụng không? Mẹ đút cháo cho tụi con ăn nhé!”
“Vâng ạ!”
Nhìn Thẩm Vân Hạ chăm sóc hai đứa nhỏ, Sở Mộ Bạch mới nhận ra chúng không thể sống mà thiếu cô được.
Lúc này, anh muốn chuộc lỗi với ba mẹ con họ nhưng không chỉ Thẩm Vân Hạ, ngay cả Tiểu Thành, Tiểu Nặc cũng bắt đầu xa lánh anh.
“Bố là người xấu, con không chơi với bố nữa đâu.”
“Mẹ ơi, con ghét bố!”
Thẩm Vân Hạ quay sang nhìn Sở Mộ Bạch, cô yêu cầu anh ra ngoài để hai đứa nhỏ ăn cháo.
Không còn cách nào khác, Sở Mộ Bạch bất lực quay gót rời đi.
Sau sự việc lần này, Thẩm Vân Hạ nhận ra mình không nên giữ lời với một kẻ không có tính người.
Cô quyết tâm rời đi, càng xa càng tốt.
Nếu ở gần Sở Mộ Bạch thêm một ngày nào, ngày đó ba mẹ con cô sẽ không được yên.
Một lúc sau, hai đứa nhỏ cười đùa vui vẻ xong ngủ say.
Nhân lúc bọn trẻ chưa thức giấc, Thẩm Vân Hạ gom hết áo quần của chúng định đem ra giao cho tài xế đi giặt.
Vừa ra khỏi cửa, cô đã thấy Sở Mộ Bạch tiến về phía mình.
Từ nãy tới giờ hắn vẫn đợi ở đây, hút thuốc để đốt cháy thời gian.
“Vân Hạ, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
“Được thôi.”
Nhìn Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ ghê tởm tới mức muốn buồn nôn.
Nhưng không còn cách nào khác, cô mong muốn giải quyết một lần cho dứt điểm.
Lỡ đâu lương tâm anh ta trỗi dậy, buông tha cho ba mẹ con cô.
Ra tới bên ngoài cầu thang bộ, Thẩm Vân Hạ hỏi Sở Mộ Bạch: “Anh muốn giam cầm tôi nữa à?”
“Không.
Anh chỉ muốn nói tiếng xin lỗi em thôi.” Sở Mộ Bạch hơi ngần ngại.
Sống bao nhiêu năm trên đời, chưa bao giờ có chuyện anh hạ mình nhượng bộ bất cứ ai.
Thẩm Vân Hạ chính là ngoại lệ trong hàng đống luật lệ của anh.
Thẩm Vân Hạ không những không thấy cảm động mà còn cho rằng thái độ của anh thật giả tạo biết bao.
Sở Mộ Bạch tưởng rằng một câu xin lỗi là có thể kết thúc mọi chuyện sao.
Anh nhầm rồi.
Cho dù anh có chết, cô cũng không có ý định chấp nhận bỏ qua tất cả.
“Tôi không dám nhận lời xin lỗi của anh.”
“Anh biết việc mình làm hôm nay là không đúng nhưng anh rất yêu em.
Anh biết tụi nhỏ không thể sống thiếu em và anh cũng vậy.”
Sở Mộ Bạch hứa với lòng chỉ cần cô chịu tha thứ cho anh, bắt anh làm gì anh cũng đồng ý.
“Biết sai sao anh còn làm? Lỡ hai đứa ảnh hưởng tâm lý thì sao? Chưa kể có thể phải hy sinh tính mạng của mình.
Anh làm bố kiểu gì vậy hả?”
Thẩm Vân Hạ chỉ tay vào người Sổ Mộ Bạch, lớn tiếng mắng chửi anh.
Đây không phải là lần đầu tiên cô làm như vậy nhưng là giới hạn cuối cùng mà Thẩm Vân Hạ có thể chịu được.
Hít một hơi thật sâu, Thẩm Vân Hạ nói với Sở Mộ Bạch: “Nếu anh còn chút tình thương của người bố thì hãy nghĩ tới hai đứa nhỏ được không, đừng bắt chúng phải sống trong một gia đình không hạnh phúc.”
“Anh hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa.
Chỉ cần em tha thứ cho anh thôi có được không?”
Sở Mộ Bạch tiến lại gần, đứng đối diện với Thẩm Vân Hạ rồi cầm lấy hai bàn tay cô để cầu xin được tha thứ.
Nếu là Thẩm Vân Hạ của bốn năm trước, chắc chắn rằng cô sẽ mềm lòng mà bỏ qua.
Tuy nhiên, sau khi trải qua nhiều biến cố trong cuộc sống, Thẩm Vân Hạ biết phải làm như thế nào mới là tốt nhất.
“Sở Mộ Bạch, cơ hội tôi dành cho anh đã hết từ lâu rồi.”
Dứt lời, Thẩm Vân Hạ trở lại phòng bệnh thăm hai đứa nhỏ.
Sở Mộ Bạch không thuyết phục được cô, lững thững đi trên hành lang, định về nhà trước.
Tuy nhiên, lúc bắt gặp bóng dáng của Đặng Tư Thành, anh ta vội vã quay lại phòng bệnh với Thẩm Vân Hạ.
Sau hai tiếng gõ cửa, Đặng Tư Thành bước vào, mang trên tay một giỏ trái cây và mấy hộp sữa đến cho hai đứa nhỏ.
Vừa gặp Đặng Tư Thành, Thẩm Vân Hạ thấy yên tâm hơn hẳn.
“Hai đứa nhỏ sao rồi em?”
“Bác sĩ bảo nghỉ ngơi vài hôm là khỏi, không có gì đáng ngại.”
“Vậy thì tốt.”
Sở Mộ Bạch hứa với lòng chỉ cần cô chịu tha thứ cho anh, bắt anh làm gì anh cũng đồng ý.
Đặng Tư Thành không bận tâm tới sự hiện diện của Sở Mộ Bạch, thoải mái trò chuyện với Thẩm Vân Hạ.
Lúc này, hai đứa nhỏ thức giấc, nhìn thấy Đặng Tư Thành liền phấn khích ra mặt.
Đứng bên cạnh họ, Sở Mộ Bạch nhận ra Thẩm Vân Hạ đã dần chấp nhận Đặng Tư Thành, còn anh chỉ là người ngoài mà thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...