Nhận được cái gật đầu của Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch đưa Tiểu Thành và Tiểu Nặc về nhà họ Sở.
Rất nhanh chóng, ba mẹ con đã được gặp lại nhau.
“Mẹ ơi!
“Mẹ!”
Vừa thấy bóng dáng Thẩm Vân Hạ, hai đứa nhỏ đã lớn tiếng gọi.
Gặp lại con, Thẩm Vân Hạ nghẹn ngào rơi nước mắt, không nói thành lời.
Nhìn hai đứa nhỏ nằm trên giường bệnh truyền dịch, Thẩm Vân Hạ vô cùng xót xa và tự trách.
“Nếu mẹ đến đón hai đứa con sớm con, có lẽ…”
“Không phải lỗi của em.” Đứng bên cạnh, Sở Mộ Bạch lên tiếng.
Chứng kiến cảnh ba mẹ con trùng phùng, anh cũng có chút cảm động.
Tuy nhiên, với bản chất một người lạnh lùng, sắt đá, Sở Mộ Bạch không có ý định để tình trạng này kéo dài.
“Bác sĩ nói tụi nhỏ phải nghỉ ngơi nhiều thì mới có sức khỏe được.”
“Tôi biết rồi.”
Sau khi ru hai đứa nhỏ ngủ, Thẩm Vân Hạ ra khỏi phòng.
Cô dự định sẽ xuống bếp nấu cháo cho con, đợi chúng ngủ dậy rồi.
Từ lần bắt cóc này, cô nhận ra mình phải giám sát tụi nhỏ liên tục 24 giờ, không để xảy ra tình trạng này một lần nào nữa.
Thẩm Vân Hạ vừa khép cửa lại, Sở Mộ Bạch đã cầm tay cô kéo đi.
“Sở Mộ Bạch, anh lại lên cơn điên đó à?”
Anh ta không trả lời, cứ vậy đẩy cô vào một căn phòng trống rồi khóa cửa lại, không cho cô ra ngoài dù chỉ một bước.
Thẩm Vân Hạ xoay ổ khóa mãi không được, tức giận chửi Sở Mộ Bạch:
“Sở Mộ Bạch, anh lấy quyền gì mà giam cầm tôi.
Mau thả tôi ra!”
“Tốt nhất là em nên ngoan ngoãn ở trong đó đi.”
Dù Thẩm Vân Hạ đã đồng ý với anh là sẽ không gặp lại Đặng Tư Thành và sẽ không bao giờ ly hôn.
Tuy nhiên, để phòng trường hợp cô ôm con bỏ trốn, Sở Mộ Bạch chỉ có thể dùng tới hạ sách này mà thôi.
“Sở Mộ Bach, thả tôi ra!”
Thẩm Vân Hạ kêu gào, không ngừng vặn nắm cửa rồi kéo về phía sau.
Kết quả, không ai đáp lại lời kêu cứu của cô: “Có ai không? Mở cửa cho tôi với!”
…
Tối hôm đó, khi Sở Mộ Bạch đích thân đem thức tới đút cho Tiểu Thành và Tiểu Nặc nhưng bọn nó lắc đầu, liên tục đòi gặp mẹ.
“Ăn đi rồi bố cho bọn con gặp mẹ được không?”
“Không, con muốn gặp mẹ ngay bây giờ.”
“Huhu! Mẹ ơi!”
Hai đứa nhỏ không chịu ăn uống, liên tục khóc đòi mẹ khiến Sở Mộ Bạch vô cùng đau lòng. Cách đó một đoạn, Thẩm Vân Hạ nghe tiếng khóc của con lại càng đau đớn hơn.
“Sở Mộ Bạch, tôi xin anh đấy, mau thả tôi ra ngoài đi có được không?”
Thẩm Vân Hạ khóc lóc van xin Sở Mộ Bạch, từ từ người thụp xuống sau cánh cửa.
Bị giam cầm trong bốn bức tường, lại không được gặp con, Thẩm Vân Hạ như cạn kiệt sinh khí, cơ thể rã rời.
Tuy vậy, Sở Mộ Bạch vẫn mặc kệ lời cầu xin của Thẩm Vân Hạ.
Để giữ cô ở bên mình, không chuyện gì là anh không làm được.
Sáng hôm sau, Sở Mộ Bạch vẫn đến công ty làm việc bình thường, hệt như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ở nhà, vì nhớ mẹ, hai đứa nhỏ khóc đến khản cả cổ, môi tím tái.
Đang trong giờ làm việc, điện thoại của Sở Mộ Bạch đổ chuông:
“Con mau về nhà đi.
Có chuyện không hay rồi!”
Nhận được cuộc gọi của mẹ, Sở Mộ Bạch quay về thì thấy hai đứa nhỏ bất tỉnh nhân sự nên đưa chúng tới bệnh viện.
Sau khi làm tất cả các kiểm tra, vị bác sĩ trung niên nói với anh:
“Cơ thể của bọn trẻ rất yếu, đặc biệt là sau khi chuyện đó xảy ra.
Bây giờ chúng lại không chịu ăn uống gì, tách chúng ra khỏi mẹ chỉ khiến cho bệnh tình ngày càng nghiêm trọng thêm thôi.
Nếu được, cậu nên suy nghĩ kĩ.”
Vị bác sĩ trung niên vỗ vai Sở Mộ Bạch rồi đi thăm khám các bệnh nhân khác.
Đứng bên giường bệnh, nhìn hai đứa con của mình đang cắm kim tiêm, anh bắt đầu thấy xót xa.
“Con làm như vậy cuối cùng sẽ không được gì đâu.
Mẹ nghĩ nên để cho Vân Hạ chăm sóc hai đứa nhỏ thì hơn.” Bà Ân Hiểu Cầm lên tiếng khuyên nhủ.
Nhận ra bản thân đã hành động thiếu suy nghĩ, Sở Mộ Bạch đồng ý để ba mẹ con họ gặp nhau.
Rời khỏi bênh viện, Sở Mộ Bach về nhà rồi mở cửa nói chuyện với Thẩm Vân Hạ.
Vừa nhìn thấy anh, Thẩm Vân Hạ đã tặng cho Sở Mộ Bạch một bạt tai.
“Bốp!”
“Sở Mộ Bạch, anh có còn là con người không hả?”
Không đợi anh trả lời, cô vội chạy sang phòng thăm hai đứa nhỏ nhưng không thấy chúng đâu.
Tưởng Sở Mộ Bạch lại giở trò gì sau lưng cô, Thẩm Vân Hạ nhìn chằm chằm vào mắt anh hỏi:
“Con tôi đâu?”
“Hai đứa nhỏ đang ở bệnh viện.
Anh về để đưa em chăm sóc cho con.”
Sở Mộ Bạch không còn lớn tiếng nữa, dịu giọng nói với cô.
Thẩm Vân Hạ cắn chặt răng nói:
“Nếu hai đứa nhỏ có chuyện gì, tôi sẽ giết anh ngay lập tức.”
Thẩm Vân Hạ đi xuống lầu, Sở Mộ Bạch đi theo sau lưng cô.
Hai người cùng lên một chiếc xe, chạy thẳng tới bệnh viện.
“Tại sao mình lại trở nên như vậy chứ?”
Ngay cả bản thân Sở Mộ Bạch cũng không thể lý giải được điều đó.
Sau sự việc ngày hôm nay, Thẩm Vân Hạ lại càng hận Sở Mộ Bạch nhiều hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...