Đứng ở bến tàu, Sở Mộ Bạch lục tìm suốt một ngày nhưng vẫn không tìm được Thẩm Vân Hạ.
Trở về căn hộ chung cư của Joyce, nơi có cấp dưới của anh đang trông chừng cô ta, Sở Mộ Bạch tát cho cô ta một bạt tai:
“Bốp!”
Bị Sở Mộ Bạch tát, Joyce chẳng những không hối hận mà còn cười khanh khách.
Cô ta đưa tay lên chỗ vừa bị đánh, cảm nhận được sự bỏng rát của da thịt mình.
Tuy vậy, Joyce vô cùng hả hê vì chưa tìm được tung tích của Thẩm Vân Hạ.
“Tại sao cô lại làm như vậy?”
“Còn không phải vì anh sao?” Joyce trợn mắt nhìn Sở Mộ Bạch.
Vốn dĩ, tình cảm của hai người họ tiến triển vô cùng tốt đẹp.
Nếu không phải sau khi về nước, Thẩm Vân Hạ xuất hiện, Joyce cô đã yên phận làm thiếu phu nhân của nhà họ Sở rồi.
“Giữa chúng ta không còn gì cả.
Cô còn hy vọng gì nữa?”
Lúc gặp nhau ở bệnh viện, Sở Mộ Bạch đã nói rõ với Joyce về quyết định của mình.
Anh có thể cho cô ta những gì cô ta muốn, miễn là hai người họ chấm dứt tại đó.
Vậy mà cô ta không biết sợ, coi trời bằng vung, chẳng những hãm hại Thẩm Vân Hạ mà còn bắt cóc hai đứa con của anh.
Joyce, cô ta bị điên rồi?
“Chỉ cần Thẩm Vân Hạ chết đi, sẽ không ai có thể cản đường tôi nữa.
Tôi ghét cô ta, tôi muốn cô ta phải chết.”
Bị phát hiện, Joyce biết mình không thể quay đầu được nữa.
Dù cô bị tóm gọn nhưng ít ra họ cũng phải trả một cái giá quá đắt.
“Canh chừng cô ta cho tôi.”
Trước khi tìm được tất cả bằng chứng tội trạng của Joyce, Sở Mộ Bạch không có ý định giao cô ta cho cảnh sát.
Sau khi bị rơi xuống biển, Thẩm Vân Hạ bám được vào một khúc gỗ rồi trôi dạt đến bờ biển của huyện bên canh.
Tình cờ thay, Đặng Tư Thành cũng sống gần đó.
Sáng hôm nay, sau khi thức dậy, Đặng Tư Thành chạy bộ thì bắt gặp được một người đang bất tỉnh.
Anh từ từ tiến lại gần thì nhận ra đó là Thẩm Vân Hạ.
“Vân Hạ, em bị sao vậy?”
Thấy người cô lạnh toát, hơi thở còn ấm nên Đặng Tư Thành lấy xe đưa cô tới bệnh viện.
Khi tỉnh dậy, Thẩm Vân Hạ lo lắng hỏi: “Hai đứa nhỏ đâu rồi anh?”
Đặng Tư Thành không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghiêng đầu hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy em? Sao em lại nằm trên bờ biển?”
Thẩm Vân Hạ bình tĩnh lại một chút, bắt đầu kể cho Đặng Tư Thành chuyện đã xảy ra trong hai ngày hôm nay:
“Joyce đến trường rồi lén bắt cóc hai đứa nhỏ.
Cô ta yêu cầu em phải tới chuộc bọn nó, nếu không sẽ khiên con của em biến mất vĩnh viễn.
Tối qua em đến bến tàu thì ai đó đẩy em xuống sông, chuyện sau đó thì anh cũng biết rồi.”
“Vậy để anh báo cho cảnh sát rồi anh với em đi tìm hai đứa nhỏ.”
Thẩm Vân Hạ đồng ý.
Truyền một chai dịch xong, Đặng Tư Thành chở Thẩm Vân Hạ đi tìm Tiểu Thành, Tiểu Nặc.
Không tìm được Thẩm Vân Hạ, hôm sau Sở Mộ Bạch lại tới bến tàu, hy vọng có được chút tin tức nào đó từ cô.
Đêm qua anh không thể nào ngủ được, cứ thấp thỏm, lo âu sợ cô xảy ra chuyện gì.
Cùng lúc đó, cấp dưới của Sở Mộ Bạch gọi tới, anh nhanh chóng bắt máy:
“Alo! Đã có tin tức của Thẩm Vân Hạ rồi đúng không?”
“Vẫn chưa anh.
Em đã thu thập đủ bằng chứng về tội trạng của Joyce rồi, bây giờ sẽ đưa cô ta đến đồn cảnh sát.”
“Tiếp tục tìm Thẩm Vân Hạ cho tôi.”
“Vâng.”
Bị áp giải đến đồn cảnh sát, Joyce gào thét không ngừng: “Tôi không muốn đến đó.
Tôi muốn gặp Sở Mộ Bạch.”
“Sẽ không bao giờ có ngày đó đâu.”
Cấp dưới lạnh lùng tuyên bố, mang theo chứng cứ và đưa cô ta tới đồn cảnh sát.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ được giao, cấp dưới tiếp tục thực hiện việc tìm kiếm Thẩm Vân Hạ.
Khi đi cùng với đồng đội của mình, anh ta nói:
“Không ngờ phụ nữ lại đáng sợ như vậy.”
“Chỉ cần chúng ta không tuyệt tình, chắc họ cũng không đến nỗi làm liều.”
Hoàn cảnh hiện tại của Joyce là một minh chứng rõ ràng.
Cô ta có thể làm một người phụ nữ tốt nếu như Sở Mộ Bạch không lăng nhăng, nhưng ở đời không có bông hoa tuyết nào là trong sạch cả.
Một người có vị thế như Sở Mộ Bạch đương nhiên là bị người ta nhòm ngó rồi.
Muốn giữ anh ta cho riêng mình cũng được, trừ khi Sở Mộ Bạch là người chung tình.
Gần tới bến tàu, Thẩm Vân Hạ vẫn nhấp nhỏm không yên.
Với một người phụ nữ điên như Joyce, cô không thể tưởng tượng được Joyce sẽ làm gì Tiểu Thành với Tiểu Nặc để trút giận.
Nghĩ tới cảnh hai đứa nhỏ phải thấp thỏm lo sợ, vừa đói vừa lạnh, Thẩm Vân Hạ lại cào xé ruột gan.
“Em yên tâm đi.
Chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Đặng Tư Thành ngồi bên cạnh vỗ vai an ủi Thẩm Vân Hạ.
Thấy người mình yêu đau khổ, anh lại càng hận Sở Mộ Bạch nhiều hơn.
Vì hắn, cuộc sống của cô không có được một ngày bình yên.
Sở Mộ Bạch, tốt nhất là hãy buông tha cho cô ấy đi.
Vừa tới nơi, hai người họ đã thấy một bóng dáng quen thuộc đứng đó.
Không ai khác, người đó chính là Sở Mộ Bạch..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...