Sở Thiếu Quay Đầu Ngày Ngày Ăn Vả


Kết thúc cuộc gọi, Sở Mộ Bạch quay sang hỏi Thẩm Vân Hạ: “Tiểu Thành với Tiểu Nặc đâu rồi em? Sao chúng không có ở nhà?”
Thẩm Vân Hạ đã hứa với Jocye, không tiết lộ chuyện này cho Sở Mộ Bạch biết.

Do đó, cô không hé miệng nửa lời: “Chuyện đó không liên quan tới anh.”
“Nhưng anh là bố của chúng mà.” Sở Mộ Bạch nhíu mày nhìn Thẩm Vân Hạ.
“Nhưng chúng ta không còn liên quan tới nhau nữa rồi.”
Dứt lời, Thẩm Vân Hạ trở về phòng.

Tối hôm đó, Thẩm Vân Hạ nhận được tin nhắn của Joyce: “Muốn gặp con thì đến đây một mình.”
Ngay lập tức, Thẩm Vân Hạ bước xuống giường, lấy áo khoác rồi mở nhẹ cánh cửa, rời khỏi nhà họ Sở.

Tuy nhiên, hành động của cô đã bị Sở Mộ Bạch theo dõi.
Chiều hôm nay, khi Thẩm Vân Hạ không chịu tiết lộ về hành tung của hai đứa nhỏ, Sở Mộ Bạch đã sinh nghi.

Do đó, anh luôn theo dõi nhất cử nhất động của cô.

Vì vậy, khi Thẩm Vân Hạ ra khỏi nhà, Sở Mộ Bạch cũng âm thầm đuổi theo cô.


Anh muốn biết, Thẩm Vân Hạ đang lén lút làm chuyện gì.
Joyce đã thuê một chiếc thuyền ở nơi vắng người để ba mẹ con Thẩm Vân Hạ được gặp nhau.

Tuy nhiên, sau khi thông báo với Thẩm Vân Hạ, Joyce lại thay đổi ý định.

Hiện tại, vì muốn cứu hai đứa nhỏ, Thẩm Vân Hạ có thể đồng ý bất cứ chuyện gì với cô ta.

Tuy nhiên, không có gì lằ chắc chắn cả.
“Có khi nào cô ta sẽ tố cáo mình không?”
Joyce nghĩ vậy nên quyết định thay đổi chiến thuật, không thực hiện như lời hứa ban đầu.

Joyce vẫn đang giấu hai đứa nhỏ, không ai có thể biết chúng đang ở đâu.

Chỉ cần Thẩm Vân Hạ chết đi, sẽ không ai tranh giành vị trí thiếu phu nhân nhà họ Sở với cô ta.

Hơn nữa, con của Joyce cũng có được một cuộc sống tốt, không phải chia sẻ với ai.

Nghĩ vậy, Joyce quyết định thực hiện âm mưu giết người của mình.
“Chỉ có người chết mới có thể im lặng mãi mãi.”
Trên đường tới bến tàu, Thẩm Vân Hạ không dưới một lần giục tài xế: “Anh có thể đi nhanh hơn một chút được không?”
“Tôi đang cố đây.

Đoạn đường này vô cùng vắng, lại hẻo lánh, nếu đi quá nhanh sẽ gặp nguy hiểm.”
“Nếu anh không đi nhanh thì tôi mới là người gặp nguy hiểm.”
Thẩm Vân Hạ úp mở, liên tục nhìn về phía trước.

Cô mong sao có thể đến nơi thật nhanh để gặp hai đứa nhỏ.

Bị chia cắt một ngày trời, Thẩm Vân Hạ nhớ con da diết.

Giả sử nếu Joyce chưa nghĩ ra cách, có khi Thẩm Vân Hạ sẽ ôm con bỏ trốn.
Theo sau Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch quan sát xung quanh.


Nơi này thường không có người lui tới, lại hẻo lánh âm u khiến người ta rợn cả gai ốc.

Đến giờ phút này, Sở Mộ Bạch vẫn chưa đoán được Thẩm Vân Hạ tới đây để làm gì.
“Rốt cuộc em đi gặp ai vậy?”
Sau khi di chuyển hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Thẩm Vân Hạ cũng đến được bến tàu.

Mở cửa xe bước xuống, cô đi tới nhìn khắp một lượt thì không có ai xuất hiện.

Thẩm Vân Hạ nhìn thấy một chiếc thuyền, chậm rãi bước lên đó.
“Joyce, cô đang ở đâu?”
Ở cách đó không xa, Joyce đang theo dõi hành động của Thâm Vân Hạ.

Khi cô vừa đặt chân lên thuyền, một người nào đó đã đẩy Thẩm Vân Hạ xuống sông, mặt nước dao động một chút rồi lặng yên như tờ.

Sở Mộ Bạch đến muộn một bước, Thẩm Vân Hạ đã bị người ta đẩy xuống sông.
“Cậu giải quyết chuyện này đi, tôi sẽ cứu người.”
Để cho tài xế tìm người đến bắt trọn Joyce và đồng bọn, Sở Mộ Bạch lao xuống sông để cứu Thẩm Vân Hạ.

Cứ chốc chốc anh lại ngoi lên mặt nước một lần, thở hồng hộc nhưng chẳng thấy người đâu.

Một lần nữa, Sở Mộ Bạch lại lặn xuống.
Người của Sở Mộ Bạch đã đến, tóm gọn Joyce, định giao cho cảnh sát nhưng tài xế ngăn cản.

Có lẽ, Sở Mộ Bạch muốn giữ Joyce lại để hỏi chuyện nên tài xế tạm thời giam giữ Joyce.


Về phần mình, Sở Mộ Bạch cũng huy động lực lượng tìm kiếm Thẩm Vân Hạ xung quanh khu vực đó nhưng chưa có tung tích gì.
Rất nhanh sau đó, Sở Mộ Bạch đã tìm thấy Tiểu Thành và Tiểu Nặc.

Bọn chúng chạy tới ôm chầm lấy bố nhưng vẫn khóc lóc đòi mẹ.

Không thể tiết lộ cho bọn nhỏ biết sự thật mẹ chúng đã nhảy xuống sống, Sở Mộ Bạch npis dối:
“Mẹ con về chăm sóc bà ngoại bị ốm rồi.

Mấy ngày nữa về với tụi con nhé! Bây giờ bố sẽ bảo chú tài xế đưa bọn con đi mua đồ chơi được không? Bố phải đến công ty làm việc.”
“Vâng ạ.”
Trẻ con rất dễ thỏa mãn với hiện tại nhưng người lớn thì không.

Một mình tới bến tàu, Sở Mộ Bạch hy vọng có thể tìm thấy tín hiệu gì từ phía Thẩm Vân Hạ.

Đáng tiếc, mặt biển vẫn im lặng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Thẩm Vân Hạ, em làm ơn đừng có chuyện gì nhé! Nếu không…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui