Sở Thiếu Quay Đầu Ngày Ngày Ăn Vả


Không thể khiến Thẩm Vân Hạ thay đổi ý định, Sở Mộ Bạch đành tìm cách hẹn gặp riêng Đặng Tư Thành, đương nhiên là Thẩm Vân Hạ không biết về cuộc gặp gỡ giữa hai người đàn ông này.
“Cậu giúp tôi hẹn Đặng Tư Thành đi!”
“Rõ, thưa sếp.”
Trợ lý tìm cách lấy số điện thoại của Đặng Tư Thành, sau đó hẹn anh ta đến một nhà hàng để nói chuyện cùng với Sở Mộ Bạch.

Ban đầu, Đặng Tư Thành không có ý định gặp nhưng nhớ lại vẻ mặt buồn bã của Thẩm Vân Hạ hôm qua anh đã nhận lời.
Không cần đoán già đoán non, Đặng Tư Thành biết Sở Mộ Bạch hẹn gặp mình vì chuyện gì.

Đến giờ hẹn, Sở Mộ Bạch và Đặng Tư Thành gặp nhau.

Vừa nhìn người đối diện, Sở Mộ Bạch lập tức đề nghị:
“Tôi sẽ đưa cho anh một số tiền.

Công việc rất đơn giản, rời xa Thẩm Vân Hạ.”
Nghe Sở Mộ Bạch nói xong, Đặng Tư Thành liền bật cười bảo: “Anh quá coi thường người khác rồi đó.”
“Nói đi, muốn bao nhiêu? Cho tôi một con số, tôi sẽ đáp ứng.”
Sở Mộ Bạch lăn lộn trên thương trường đã lâu, không tin có người lại chê tiền.


Huống chi ở thời điểm hiện tại, Đặng Tư Thành rất cần một số vốn để làm ăn.

Vậy thì… anh giúp cậu ta hoàn thành tâm nguyện.
“Không cần đâu.

Dù anh có đưa ra con số nào đi nữa, tôi cũng sẽ từ chối.

Sở Mộ Bạch, tình yêu không phải là một phi vụ làm ăn, muốn là dùng tiền đổi chác.

Có lẽ anh chưa từng yêu ai thật lòng nên mới không hiểu tình yêu là gì.”
“Chuyện đó không liên quan tới cậu.”
Đặng Tư Thành nói với Sở Mộ Bạch: “Cho dù tôi có buông tay Thẩm Vân Hạ, anh cũng sẽ không có được cô ấy đâu.

Thẩm Vân Hạ không giống như những phụ nữ kia, dùng một chút tiền là có thể mua được tình cảm của cô ấy.

Chẳng trách… Thẩm Vân Hạ không thể yêu được anh.”
Dù Thẩm Vân Hạ chưa từng kể về Sở Mộ Bạch trước mặt Đặng Tư Thành nhưng bản thân anh hiểu rõ hơn ai hết, Sở Mộ Bạch không phải là một người chồng tốt, đương nhiên cũng không thể làm tròn bổn phận của một người bố.

Một người chỉ biết dùng vật chất để mua chuộc người khác thì không xứng đáng có được tình yêu chân chính.
“Không cần cậu lên tiếng dạy đời tôi.”
Từ trước tới giờ, Sở Mộ Bạch luôn tự hào rằng mình là một hình mẫu lý tưởng của rất nhiều phụ nữ trong xã hội.

Chỉ cần anh muốn, không ai có thể nói lời từ chối.

Tuy vậy, Thẩm Vân Hạ là một trường hợp khác.

Cô càng không “quy thuận” anh, Sở Mộ Bạch càng khao khát có được.

Do đó, anh mới tìm đến Đặng Tư Thành yêu cầu hắn rời xa Thẩm Vân Hạ.

Khi không có hắn cản đường, đương nhiên anh tin rằng mình sẽ thuận lợi hơn trong việc thu phục trái tim cô.
Đặng Tư Thành lắc đầu, ái ngại thay cho Sở Mộ Bạch: “Anh không hiểu Thẩm Vân Hạ một chút nào cả.


Đối với cô ấy, phẩm giá quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời này.

Dù cho anh có được thể xác của cô ấy, anh cũng không có được trái tim của Vân Hạ nếu như cô ấy không tự nguyện yêu anh.

Sở Mộ Bạch, anh đừng phí công sức nữa, từ bỏ đi.”
Sở Mộ Bạch nghe Đặng Tư Thành nói thì vô cùng tức giận, muốn đấm cho anh ta một cái.

Tuy nhiên, xung quanh có rất nhiều người, anh không muốn vì chuyện nhỏ mà phá vỡ hình tượng thiếu gia của tập đoàn Sở thị.
“Đây là cơ hội cuối cùng để cậu trở mình, chẳng lẽ cậu không muốn sao?”
“Đối với tôi, Thẩm Vân Hạ quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời này.

Sở Mộ Bạch, tôi tuyệt đối sẽ không nhường Thẩm Vân Hạ cho anh đâu.”
Nói xong, Đặng Tư Thành đứng dậy, rời khỏi nhà hàng.

Về phía Sở Mộ Bạch, anh tức giận nên đấm xuống bàn một cái, mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đang từ từ đi trước mắt mình.

Đặng Tư Thành, rồi sẽ có lúc cậu hối hận cho mà xem.
Nhận ra bản thân đã sai lầm trong việc gặp gỡ Sở Mộ Bạch, Đặng Tư Thành đến nhà họ Sở tìm Thẩm Vân Hạ.

Khi đứng trước ngôi biệt thự xa hoa, anh do dự một lát rồi quyết định trở về nhà, không bấm chuông nữa.

Hiện tại, hai người họ chưa hoàn tất thủ tục ly hôn, nếu anh tới tìm cô lúc này thì sẽ ảnh hưởng tới Thẩm Vân Hạ.


Do đó, Đặng Tư Thành lái xe rời đi.
Thất vọng vì không đạt được ý định, Sở Mộ Bạch ngồi lại tự minh rót rượu, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Anh đã tìm mọi cách để có được Thẩm Vân Hạ, đáng tiếc lại lực bất tòng tâm.

Lúc này, một cô gái ăn mặc lả lướt sà vào lòng Sở Mộ Bạch, không ngừng mời gọi anh.

Có ai mà không biết thiếu gia nhà họ Sở, chỉ cần được anh chú ý thì con gà cũng hóa thành phượng hoàng.
“Cút đi trước khi tôi còn chưa nổi giận.”
Giọng điệu lành lạnh của Sở Mộ Bạch vang lên khiến cô ta lạnh cả sống lưng.

Chưa tới năm giây, người phụ nữ đó đã biến mất dạng.

Ngửa cổ uống thêm một ly rượu, Sở Mộ Bạch chán nản đứng dậy, kêu tài xế chở mình về nhà.

Thời gian gần đây, anh không ngừng nghĩ về Thẩm Vân Hạ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui