Sau bao nhiêu ngày gây rối loạn ở nhà họ Sở, Joyce cũng đến lúc phải sinh con.
Lần này người đưa cô ta vào bệnh viện là cấp dưới của Sở Mộ Bạch, không phải anh.
Joyce vừa sinh con xong, Sở Mộ Bạch đã tìm tới bệnh viện thăm cô ta.
Ngay khi thấy Sở Mộ Bạch từ ngoài cửa bước vào, Joyce đã vui mừng ra mặt.
Cứ thuận theo tình hình hiện tại, thể nào Sở Mộ Bạch cũng sẽ quay trở về bên cô.
Joyce đinh ninh là như vậy.
“Em thấy trong người sao rồi?”
Sở Mộ Bạch ngồi xuống bên cạnh giường, ân cần hỏi thăm sức khỏe của Joyce.
Đương nhiên trước khi qua đây, anh cũng đã ghé phòng chăm sóc đặc biệt để thăm con gái của mình.
Nhìn đứa bé yên giấc ngủ trong lồng kính, anh mỉm cười.
“Vẫn còn mệt lắm anh.
Quả thật làm mẹ không hề dễ dàng.”
Nếu chẳng phải đó là con của Sở Mộ Bạch, người mà cô ta yêu thương, có lẽ Joyce đã không giữ đứa bé cho đến giờ phút này.
Với một người yêu bản thân như Joyce, cô ta đương nhiên không muốn hy sinh cho người khác quá nhiều.
“Bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi.
Đừng suy nghĩ gì nữa.” Sở Mộ Bạch lựa lời khuyên nhủ Joyce, hy vọng cô ta sẽ không quấy rầy Thẩm Vân Hạ thêm một lần nào nữa.
Trong hoàn cảnh hiện tại, Sở Mộ Bạch muốn ghi điểm với Thẩm Vân Hạ thì phải dẹp hết những vệ tinh xung quanh anh, đặc biệt là Joyce.
“Khi nào em có thể trở về nhà họ Sở sinh sống? Không lẽ… anh bị để hai mẹ con em phải bơ vơ ở bên ngoài sao?”
Joyce cầm lấy tay Sở Mộ Bạch, tỏ vẻ đáng thương để cầu xin anh thay đổi ý định.
Tuy nhiên, trước khi tới đây, anh đã có kế hoạch cho riêng mình rồi.
Sở Mộ Bạch rút tay lại, anh nói với Joyce:
“Anh sẽ chu cấp cho em một số tiền lớn, đủ để em có một cuộc sống thoải mái.
Còn con thì anh sẽ nuôi, em không cần phải lo gì cả.”
Nhận ra Sở Mộ Bạch đã thay lòng đổi dạ, Joyce vô cùng tức giận nhưng không bộc lộ ra bên ngoài, chỉ cắn răng chịu đựng.
Khẽ cúi mặt, Joyce nói:
“Nếu anh đã quyết định vậy thì em cũng không còn cách nào khác, đành chấp nhận mà thôi.
Em rất hối hận về những chuyện mình đã làm bởi vì quá yêu anh mà thôi, em hy vọng được anh tha thứ.
Ngoài ra, em cũng không còn mong gì hơn.”
Joyce cố trưng ra bộ mặt đáng thương, tội nghiệp để Sở Mộ Bạch mủi lòng nhưng xem ra sự cố gắng của cô ta chỉ là vô ích mà thôi.
Lúc này đây, lòng Sở Mộ Bạch đã sớm thuộc về Thẩm Vân Hạ mất rồi.
“Quyết định như vậy đi.
Thôi, anh có việc phải đi trước, em nghỉ ngơi đi.”
Vừa ra khỏi bệnh viện, điện thoại trong túi Sở Mộ Bạch đổ chuông.
Nhìn thấy Thẩm Vân Hạ gọi đến, anh vui mừng khôn xiết, lập tức bắt máy:
“Alo!”
“Alo! Là tôi đây.
Tối nay anh có rảnh không, chúng ta nói chuyện riêng.”
“Đương nhiên là rảnh rồi.” Sở Mộ Bạch phấn khích.
Đầu dây bên kia, Thẩm Vân Hạ nói: “Vậy anh cứ sắp xếp rồi nhắn địa chỉ đi, tôi sẽ tới.”
“Để anh về nhà đón em.” Sở Mộ Bạch đề nghị.
“Không cần đâu.
Tôi có chút việc phải làm, sẽ tự mình đi xe đến.”
“Vậy cũng được.”
Chỉ cần là Thẩm Vân Hạ muốn, Sở Mộ Bạch đương nhiên sẽ không chống đối cô.
Kết thúc cuộc gọi với Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch thông báo với trợ lý và yêu cầu cậu ta hủy hết lịch trình trong ngày hôm nay của anh.
Kế đó, anh đón xe tới một nhà hàng sang trọng, tự mình giám sát quá trình chuẩn bị để đón tiếp Thẩm Vân Hạ.
Tối hôm nay chắc chắn sẽ là một kỷ niệm đẹp của hai người, anh không muốn bỏ qua.
Tại phòng VIP của nhà hàng, Sở Mộ Bạch đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, có nến và đàn violin.
Sở Mộ Bạch ăn mặc bảnh bao, mua thêm cả một bó hoa hồng đỏ để tặng cho cô.
Trong không gian ấm áp như thế này, anh hóa thân thành một chàng hoàng tử đợi công chúa của mình tới.
Đáng tiếc, tất cả là do anh suy diễn mà thôi.
Đúng giờ, Thẩm Vân Hạ xuất hiện ở nhà hàng, từng bước đi về phía căn phòng mà Sở Mộ Bạch đang chờ mình.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần jeans đen, mang một đôi giày sneakers cho thoải mái.
Không phấn son, không trang điểm cầu kỳ, Thẩm Vân Hạ xuất hiện khiến Sở Mộ Bạch có phần hụt hẫng.
Anh cứ tưởng…
Về phần mình, Thẩm Vân Hạ nhìn thấy cách bài trí liền thở dài bất lực.
Cô khiến anh hiểu nhầm ý định của mình nhưng biết sao được, đã đến rồi thì phải nói ra nguyện vọng của bản thân.
Ngồi xuống đối diện với Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ nghiêm túc nhìn anh.
“Em muốn gọi thêm món gì không?”
Sở Mộ Bạch hào hứng đưa menu cho cô.
Thẩm Vân Hạ cầm lấy nó rồi đặt sang một bên, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi:
“Khi nào thì anh mới chịu ký đơn ly hôn?”
Thẩm Vân Hạ không muốn làm phiền người khác nên mới hẹn anh ra đây để nói chuyện.
Dù Sở Mộ Bạch đã hiểu sai ý định của cô nhưng Thẩm Vân Hạ vẫn một mực muốn giải quyết mọi chuyện càng sớm càng tốt.
Cô muốn ra đi, muốn tìm cho riêng mình một bầu trời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...