Thẩm Vân Hạ vừa ngồi lên xe tài xế rời đi chưa bao lâu thì Sở Mộ Bạch đã gọi điện:
“Khoan đã, quay xe lại đây!”
“Vâng, thưa câu chủ.”
Thẩm Vân Hạ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tài xế đã quay đầu xe, trở lại trước cổng nhà họ Sở.
Thẩm Vân Hạ nhìn tài xế hỏi: “Sao lại quay xe về đây?”
“Xin lỗi, tôi…”
Đúng lúc đó, Sở Mộ Bạch mở cửa, nhìn Thẩm Vân Hạ rồi đề nghị: “Anh muốn cùng đưa hai đứa nhỏ đến trường.”
“Không được.”
“Tại sao chứ?” Sở Mộ Bạch hỏi lại.
Quá khứ với hiện tại, Sở Mộ Bạch đang dần dần mất đi tôn nghiêm của mình lúc nào không hay.
Thẩm Vân Hạ trừng mắt nhìn anh: “Tôi không thích.”
Kế đó, Thẩm Vân Hạ dắt hai đứa nhỏ xuống xe, gọi một chiếc taxi rồi rời đi.
Sở Mộ Bạch không cam tâm chịu thua, cho người lái xe đi theo Thẩm Vân Hạ.
Đến trường, Thẩm Vân Hạ dắt Tiểu Thành, Tiểu Nặc vào lớp học.
Cô xoa đầu hai đứa nhỏ rồi dặn dò: “Hai đứa học ngoan nhé, chiều mẹ sẽ đến đón tụi con.”
“Vâng ạ!”
“Tạm biệt mẹ!”
Sau khi Tiểu Thành với Tiểu Nặc vào lớp, Thẩm Vân Hạ từ từ đi ra.
Đúng lúc đó, cô vô tình gặp lại Đặng Tư Thành.
Nhìn thấy Thẩm Vân Hạ, Đặng Tư Thành vui mừng tiến lại gần: “Đưa tụi nhỏ đi học sao?”
“Vâng.
Thầy đi đâu vậy ạ?”
“Tôi có việc ở gần đây, tình cờ ghé qua nộp tiền học giùm cháu.” Đặng Tư Thành mỉm cười, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh.
Thẩm Vân Hạ cúi mặt, hơi bối rối khi đứng trước Đặng Tư Thành.
Nhớ lại chuyện mấy tháng trước, cô bảo: “Xin lỗi thầy về chuyện em đột ngột nghỉ việc ở công ty.
Lúc đó… thật sự em không còn cách nào khác.”
“Tôi hiểu mà, không sao đâu.
Vậy khi nào em tính đi làm lại?”
Cho tới bây giờ, Đặng Tư Thành vẫn giữ vị trí đó cho cô.
Anh chỉ hơn cô năm tuổi, nếu không phải vì anh đã từng dạy cô một số môn khi còn ở lớp tại chức, có lẽ họ sẽ không xưng hô khách sáo như bây giờ.
Được gặp lại Thẩm Vân Hạ ở đây, anh cảm thấy vô cùng may mắn.
Bẵng đi một thời gian, Đặng Tư Thành vẫn dành cho Thẩm Vân Hạ rất nhiều tình cảm.
“Em…”
Thẩm Vân Hạ còn chưa nói hết câu, Sở Mộ Bạch đã xuất hiện kéo tay cô sang một bên.
Đối diện với Đặng Tư Thành, Sở Mộ Bạch như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.
Giữ chặt tay Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch nói: “Thẩm Vân Hạ, cô là phụ nữ đã có chồng có con rồi, đừng làm những chuyện xấu hổ ngoài đường.
Cô có biết thế nào là giữ khoảng cách không hả?”
Sở Mộ Bạch tức giận nên liền mắng Thẩm Vân Hạ mấy câu.
Khi thấy cô cười nói với Đặng Tư Thành, trong lòng anh vô cùng khó chịu.
“Anh đừng hiểu lầm.
Tôi và cô ấy chỉ nói chuyện một chút thôi, hoàn toàn không vượt quá giới hạn.” Đặng Tư Thành lên tiếng giải thích, thái độ vô cùng thân thiện.
Đáng tiếc, trong mắt Sở Mộ Bạch, tình địch có nói lời ngon tiếng ngọt cũng không thể lọt tai được.
“Chuyện gia đình tôi không đến lượt anh xen vào.” Sở Mộ Bạch trừng mắt với Đặng Tư Thành.
Thấy đối phương có vẻ không thấu tình đạt lý, Đặng Tư Thành chọn cách im lặng, chỉ thở ra một hơi dài thườn thượt.
Thẩm Vân Hạ hất tay Sở Mộ Bạch ra, xoay xoay cổ tay cho đỡ đau.
Vì Sở Mộ Bạch ghì chặt tay cô nên Thẩm Vân Hạ có chút không thoải mái: “Sở Mộ Bạch, người chuyên làm những chuyện đáng xấu hổ là anh chứ không phải tôi.
Tôi với anh sắp ly hôn rồi, đừng can dự vào cuộc sống của tôi làm gì nữa.
Joyce, Ngô Thần Thần, họ rất yêu anh, cũng rất cần anh chăm sóc, đừng phí thời gian ở đây với tôi nữa.”
Thẩm Vân Hạ chỉ thẳng mặt Sở Mộ Bạch mà chửi.
Cô không sợ Sở Mộ Bạch, càng không sợ mọi người nghe được chuyện xấu hổ của thiếu gia nhà họ Sở.
Với Thẩm Vân Hạ mà nói, Sở Mộ Bạch của hiện tại không đáng một xu, cô khinh.
“Tôi với họ…”
“Anh với họ như thế nào tôi không quan tâm, cũng không muốn biết.
Ngay từ đầu anh đã không xem trọng tôi, bây giờ không có quyền kiểm soát cuộc sống riêng tư của tôi.
Anh nghe hiểu rồi chứ?”
Thái độ dứt khoát của Thẩm Vân Hạ khiến Đặng Tư Thành mừng thầm trong bụng.
So với một cô gái mặc cảm, tự ti như những ngày đầu tới công ty, cô của hiện tại đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Cũng tốt, Đặng Tư Thành anh có thể yên tâm phần nào.
Lời nói của Thẩm Vân Hạ như ngàn mũi dao xuyên qua tim Sở Mộ Bạch khiến anh vừa đau, vừa lúng túng lại khó xử trước mặt bao nhiêu người.
Có nằm mơ anh cũng không nghĩ rằng mình vì một người phụ nữ lại trở thành trò cười cho thiên hạ.
Tuy vậy, anh không thể đứng ngây ra đó mà nhìn Thẩm Vân Hạ cười nói với Đặng Tư Thành.
Dù sao đi nữa, hiện tại Thẩm Vân Hạ vẫn là vợ anh.
“Xin lỗi thầy, để thầy phải chê cười rồi.”
“Không sao, em đừng ngại.”
Không muốn nhìn thấy mặt của Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ xoay lưng lại với anh.
Chớp lấy cơ hội đó, Đặng Tư Thành ngỏ ý muốn mời Thẩm Vân Hạ đi ăn:
“Lâu ngày không gặp, chúng ta cùng nhau ăn tối trò chuyện chứ?”
“Dạ được thầy.”
Thẩm Vân Hạ rời đi cùng với Đặng Tư Thành, để một mình Sở Mộ Bạch bơ vơ đứng đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...