Sở Thiếu Quay Đầu Ngày Ngày Ăn Vả


Không cam tâm để bản thân phải chịu thiệt, Joyce vừa ở trong căn hộ chung cư vừa than thở: “Sở Mộ Bạch, anh thật sự muốn ruồng bỏ em sao? Không, em nhất định không chịu buông tay đâu.”
Sáng sớm hôm sau, Joyce viện cớ muốn ăn bún bò ở bên kia khu phố, sai người của Sở Mộ Bạch đi mua.

Nhân lúc hắn ta không có ở đây, Joyce đón xe tới nhà tìm Sở Mộ Bạch.

Cùng lúc này, Thẩm Vân Hạ chuẩn bị đưa hai đứa nhỏ đi học.
Thẩm Vân Hạ vừa đi xuống lầu, gặp Joyce bước qua bậc cửa.

Thẩm Vân Hạ còn chưa kịp nói gì, Joyce vừa thấy đã cô điên cuồng lao tới, nắm lấy cổ áo Thẩm Vân Hạ mà đẩy cô ngã xuống đất.
“Mẹ!”
“Mẹ ơi!”
Tiểu Thành, Tiểu Nặc vừa thấy Thẩm Vân Hạ ngã xuống liền chạy tới đỡ mẹ.

Thẩm Vân Hạ từ từ đứng dậy, trừng mắt nhìn Joyce.
“Thẩm Vân Hạ, cô đúng là oan hồn bất tán.

Tại sao, tại sao cô không chết quách đi cho rồi, cứ lượn lờ trước mặt tôi làm gì.


Tôi nói cho cô biết, ngày nào Joyce này còn sống, cô đừng mơ được làm thiếu phu nhân nhà họ Sở.”
“Joyce, cô nói đủ chưa?” Trước mặt hai đứa nhỏ, Thẩm Vân Hạ không muốn lớn tiếng.

Dù sao đi nữa, đối với cô, việc giáo dục con cái vẫn quan trọng hơn.
Nhìn Thẩm Vân Hạ, Joyce cười khẩy, tỏ vẻ khinh miệt: “Đừng giả bộ hiền lành trước mặt tôi.

Ở đây không có ai cả, Thẩm Vân Hạ, đừng diễn nữa.”
Thẩm Vân Hạ thấy Joyce nói nhăng nói cuội, cho cô ta một cơ hội để hối lỗi: “Joyce, cô không nên tới đây làm gì.

Chẳng phải Sở Mộ Bạch đã nói rồi sao, cô nên ở lại đó dưỡng thai thì hơn.”
“Tôi mặc kệ.

Tôi phải ở đây, nhất định ở đây.”
“Bốp!”
Joyce ngông cuồng, hành xử không nhìn trước ngó sau khiến Thẩm Vân Hạ vô cùng bực mình.

Do đó, Thẩm Vân Hạ tặng cho cô ta một bạt tai để tỉnh ngủ.
“Sao, bây giờ cô đã thức tỉnh chưa?”
“Cô…”

Joyce định phản công nhưng vừa hay lúc đó Sở Mộ Bạch đi xuống.

Do đó, Joyce quyết tâm thực hiện một vai diễn, hòng nhận được sự thương hại của Sở Mộ Bạch.
Joyce ngồi xuống ghế sofa, ôm bụng rồi bắt đầu khóc lóc: “Mộ Bạch, em đau bụng quá, huhu.”
Vừa nói Joyce vừa chỉ tay vào mặt Thẩm Vân Hạ tố cáo: “Thẩm Vân Hạ, cô ấy… cô ấy hành hung em.

Em… em thấy khó chịu quá.”
Joyce đưa một tay ra níu lấy tay áo của Sở Mộ Bạch, đáng tiếc, anh không có ý định bênh vực cho cô ta.

Sở Mộ Bạch hất tay Joyce, tặng cho cô một bạt tai.
“Joyce, hôm qua tôi đã nói rõ rồi, cô không nghe kịp sao? Tốt nhất là cô nên về căn hộ chung cư để dưỡng thai đi, đừng tới nhà họ Sở và làm phiền Thẩm Vân Hạ nữa.

Nếu không, đừng trách tôi tuyệt tình.”
Sở Mộ Bạch vô cùng chán ghét Joyce.

Từ sau chuyện cô ta hành hung con của anh, hãm hại Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch đã sớm nhìn rõ bộ mặt thật của Joyce.

Do đó, Sở Mộ Bạch đã sớm từ bỏ tình cảm của mình dành cho Joyce, đối xử tốt với cô ta chỉ dựa trên tình nghĩa mà thôi.

Nếu Joyce không mang thai đứa con của anh, Sở Mộ Bạch đã mặc kệ Joyce từ lâu rồi.
“Sở Mộ Bạch, anh đánh em?”.

Chươ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui