Sau khi giải quyết xong chuyện của Joyce và Ngô Thần Thần, Sở Mộ Bạch đi lên lầu hai.
Trước khi trở về phòng ngủ, anh thấy ánh sáng hắt ra từ phòng Thẩm Vân Hạ nên tiến lại gần.
Lúc này, Thẩm Vân Hạ đang soi mình trong gương.
Kể từ khi bị từ chối vì ngoại hình không bắt mắt, Thẩm Vân Hạ đã thực hiện chế độ ăn kiêng và duy trì việc tập thể dục mỗi ngày để thay đổi bản thân.
Kết quả, cho tới hiện tại, sau ba tháng kiên trì, Thẩm Vân Hạ đã lột xác thành một người khác.
Nhìn mình trong gương, cô bất giác mỉm cười.
“Hóa ra đây là dáng vẻ mà mình đã mong ước từ lâu.
Thảo nào…”
Càng ngày, Thẩm Vân Hạ càng tự tin vào chính mình hơn.
Hậu ly hôn, cô sẽ đi làm trở lại, bắt đầu một cuộc sống mới – cuộc sống không có Sở Mộ Bạch bên cạnh.
Nói rằng đây là một sự thay đổi, một bước ngoặt lớn trong cuộc đời cô cũng không phải.
Bởi lẽ bốn năm trước, khi Sở Mộ Bạch bỏ cô trước thềm hôn lễ, Thẩm Vân Hạ đã làm một bà mẹ đơn thân rồi.
Bây giờ cũng vậy, chỉ khác là cô đã trở thành phiên bản tốt hơn của mình mà thôi.
Đứng một bên cửa, Sở Mộ Bạch nhìn vào bên trong, hướng tầm mắt về phía Thẩm Vân Hạ.
Anh nhận ra so với trước kia, cô của ngày hôm nay đã đẹp hơn rất nhiều, hoặc cũng có thể anh đã dùng con mắt khác để nhìn cô.
Đột nhiên, anh mỉm cười một mình, cảm giác vô cùng thích thú.
Nếu như cô có thể chấp nhận anh, hẳn hai người sẽ nhanh chóng có thêm một đứa con nữa.
Nghe tiếng cười khúc khích, Thẩm Vân Hạ quay đầu nhìn ra ngoài thì thấy Sở Mộ Bạch đang ngắm cô với ánh mắt trìu mến, ngưỡng mộ.
Thái độ này của anh khiến cô lập tức nảy sinh cảm giác đề phòng, đôi lông mày khẽ nhíu lại.
Bị cô phát hiện, Sở Mộ Bạch hơi lúng túng, mắt nhìn sang chỗ khác.
Không thoải mái trước sự hiện diện của anh, Thẩm Vân Hạ đặt cây son xuống bàn, vội vã đến trước mặt anh rồi đóng cửa lại.
Đáng tiếc, cử chỉ của anh lại nhanh hơn cô một chút.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người chỉ là một khe hở.
“Hôm nay… cô thật sự rất xinh đẹp.”
Sở Mộ Bạch khen Thẩm Vân Hạ.
Tuy nhiên, đối với cô, lời khen này khiến Thẩm Vân Hạ có cảm giác bất an, tựa như anh muốn ăn tươi nuốt sống cô tại đây vậy.
Trước một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ, có người đàn ông nào lại không nảy sinh cảm giác muốn chiếm đoạt.
Bông hoa hồng càng có nhiều gai người ta lại càng dễ bị thu hút bởi vẻ đẹp kiêu kỳ của nó.
Lời khen của Sở Mộ Bạch vô tình đánh thức ký ức xưa cũ trong tâm trí Thẩm Vân Hạ.
Nhớ lại lúc hai người lên giường với nhau, sau khi tỉnh dậy, Sở Mộ Bạch lại tỏ ra khinh miệt cô, cho rằng cô giả vờ thanh cao.
Sở Mộ Bạch đâu biết rằng, chuyện đó xảy ra trong khi cả hai đều không tự chủ được bản thân mình.
Do đó, khi Sở Mộ Bạch khen thật lòng, Thẩm Vân Hạ nghĩ rằng anh ta đang quấy rồi mình nên đẩy Sở Mộ Bạch, thái độ vô cùng khó chịu:
“Đồ vô liêm sỉ nhà anh, bớt nói mấy câu dư thừa lại.
Tôi thật sự ghê tởm.”
Những tưởng Thẩm Vân Hạ đã không còn ghét mình nữa, Sở Mộ Bạch mới mặt dày tìm đến đây.
Đáng tiếc, anh lại bị cô chửi cho một trận.
So với những người phụ nữ khác, Thẩm Vân Hạ là người đầu tiên từ chối anh.
Cảm giác này thật sự không dễ chịu một chút nào.
“Không lẽ… em không khao khát ‘tài sản’ trên người anh sao?”
Lời nói đầy ám muội của Sở Mộ Bạch khiến Thẩm Vân Hạ hơi đỏ mặt.
Tuy vậy, không phải vì cô ngại mà vì sự tức giận như một làn khói sắp bốc lên tận đỉnh đầu rồi.
“Sở Mộ Bạch, anh nghĩ anh là ai?”
Câu nói thẳng thắn này của cô như một cái tát vào mặt Sở Mộ Bạch.
Không thể phủ nhận, Sở Mộ Bạch vừa đẹp trai, vừa có thân hình hết sức mlem, gia thế giàu có cùng giọng nói ấm áp, đầy gọi mời.
Tiếc là, sau những hành động ghê tởm của Sở Mộ Bạch, “món ngon của anh” khiến cô không thể nuốt nổi.
“Tôi không có cảm giác gì với anh cả.
Chỉ thấy vô cùng ghê tởm và chán ghét.”
“…”
Sở Mộ Bạch nghe cô nói vậy thì vô cùng sửng sốt, đau lòng trước hiện thực phũ phàng.
Trong mắt Thẩm Vân Hạ, anh tự hỏi mình là một kẻ tệ bạc đến thế sao?.
||||| Truyện đề cử: Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa |||||
Thấy Sở Mộ Bạch đứng như trời trồng, Thẩm Vân Hạ thở hắt ra một hơi, xua đuổi người đàn ông trước mặt: “Nếu không còn gì nữa thì mời anh tránh ra cho, tôi phải đi ngủ.”
“…”
Mặc kệ Sở Mộ Bạch đang có cảm giác như thế nào, Thẩm Vân Hạ nhân lúc anh không để ý thì đẩy anh ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
“Thật là phiền phức.”
Thẩm Vân Hạ thực sự mong thủ tục ly hôn có thể nhanh chóng hoàn thành sớm một chút để cô rời đi.
Ở lâu trong ngôi nhà này, Thẩm Vân Hạ cô sẽ điên lên mất.
Sở Mộ Bạch, anh đừng có như âm hồn bất tán có được không?
Đèn trong phòng Thẩm Vân Hạ đã tắt, Sở Mộ Bạch lững thững đi về phòng.
Không những không làm lành được với cô mà còn bị Thẩm Vân Hạ chửi trên đầu chửi xuống.
Sở Mộ Bạch nhận ra, mình đã yêu cô từ lúc nào không hay.
Cảm giác bị người mình yêu ghét bỏ thật khó chịu, anh vò đầu bứt tóc như kẻ điên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...