Hai đứa nhỏ chơi vô cùng vui vẻ với Sở Mộ Bạch, tiếng cười nói không ngớt.
Một lúc sau, Thẩm Vân Hạ quay trở lại phòng, nói với hai đứa nhỏ:
“Tiểu Thành, Tiểu Nặc, thu dọn đồ rồi đi ngủ thôi.”
“Vâng ạ!”
Lúc này Sở Mộ Bạch cũng đứng dậy, ngượng ngùng không dám nhìn Thảm Vân Hạ, lặng lẽ rời khỏi phòng của cô.
Người vừa đi, Thẩm Vân Hạ đóng cửa lại, ngay cả cửa sổ cũng kéo rèm, không muốn anh nhìn vào bên trong.
Lần này, Thẩm Vân Hạ đã hạ quyết tâm, không có ý định thay đổi nữa.
Ngày hôm sau, vừa đến công ty làm việc, Sở Mộ Bạch một lần nữa yêu cầu trợ lý làm việc riêng cho mình.
“Theo dõi Ngô Thần Thần cho tôi.
Tôi muốn biết tất cả những chuyện liên quan tới cô ấy.”
“Em sẽ làm ngay.”
Ra khỏi phòng làm việc của Sở Mộ Bạch, trợ lý cho người theo dõi và điều tra Ngô Thần Thần, kể từ lúc cô ta còn học chung với Thẩm Vân Hạ.
Kết quả, có nhiều chuyện vô cùng bất ngờ.
Tối hôm đó, trợ lý trở lại công ty và báo cáo những thông tin mà mình tìm được với Sở Mộ Bạch.
Cậu ta nói:
“Từ sau khi được nhận vào công ty làm việc, Ngô Thần Thần thường xuyên qua lại với Joyce.”
“Joyce?” Sở Mộ Bạch có phần ngạc nhiên, anh không nghĩ hai người họ lại quen nhau.
Trợ lý gật đầu, diễn giải thêm: “Ngô Thần Thần vào đây làm việc chưa được hai tháng, cả cô ta và Joyce đã gặp nhau tổng cộng bốn lần.
Mỗi lần ở một địa điểm khác nhau.”
Sở Bộ Bạch thấy Ngô Thần Thần là người không đáng tin, do đó nghi ngờ luôn cả Joyce.
Trầm ngâm một lúc, anh nói với cậu trợ lý: “Vậy thì điều tra Joyce cho tôi.”
“Rõ, thưa sếp.”
Nhận được lệnh mới, trợ lý lập tức bắt tay vào điều tra Joyce.
So với khi điều tra Ngô Thần Thần, thu thập thông tin của Joyce khó hơn nhiều.
Tuy nhiên, với kinh nghiệm đi theo Sở Mộ Bạch bao nhiêu năm, không có gì làm khó được cậu ta.
Ngày hôm sau, khi đang ở phòng làm việc, Sở Mộ Bạch nhận được báo cáo của trợ lý, đồng thời kèm theo một video quay được ở bệnh viện.
Trong đó, đoạn video vô cùng rõ nét, bao gồm tên bác sĩ đã tới nhà anh và Joyce:
“Tôi muốn anh giúp tôi một việc.
Đương nhiên là… không để anh phải chịu thiệt thòi rồi.”
Nói rồi Joyce đẩy cái phong bì về phía tên bác sĩ, ánh mắt nhìn như vừa đạt được một thỏa thuận hoàn hảo.
Tên bác sĩ chậm rãi sờ tay vào phong bì, thấy số tiền không hề nhỏ liền mỉm cười nói:
“Vậy tôi có thể giúp gì cho cô.”
“Anh chỉ cần làm giúp tôi hai việc.
Thứ nhất, khi Ngô Thần Thần tới đây làm xét nghiệm, anh đừng giúp cô ta làm giấy tờ giả.
Có như thế nào thì để như thế ấy.”
“Còn việc thứ hai là…”
“Anh hãy làm một bộ hồ sơ giả của Ngô Thần Thần rồi đem tới nhà họ Sở, vu khống Thẩm Vân Hạ mua chuộc anh làm chuyện này.
Chỉ vậy thôi.”
Cầm xấp tiền trên tay, tên bác sĩ lúc này có vẻ vẫn chưa hài lòng: “Đây không phải là chuyện dễ.
Nếu chỉ có chừng này thì tôi e là rất khó.”
Vừa nhìn thoáng qua, Joyce đã hiểu dụng ý của hắn.
Cô nói: “Anh yên tâm đi, chỉ cần giúp tôi đá Thẩm Vân Hạ ra khỏi nhà họ Sở, đợi đến khi tôi làm thiếu phu nhân rồi, lúc đó anh sẽ đương nhiên trở thành bác sĩ gia đình cho chúng tôi.
Anh thấy lời đề nghị này như thế nào?”
“Không tệ.
Vậy chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Hai người bắt tay nhau, Joyce đeo kính đen rồi ra khỏi phòng làm việc của anh ta.
Xem xong đoạn video vừa được gửi đến, Sở Mộ Bạch vô cùng thất vọng về Joyce.
Anh không ngờ là những chuyện này đều do một tay cô ta đứng đằng sau thao túng, đổ hết trách nhiệm, tội lỗi lên người Thẩm Vân Hạ.
Ngô Thần Thần xấu xa anh không nói, ngay cả Joyce cũng không giống như vẻ mặt cô ta thể hiện bên ngoài.
Thật là đáng sợ.
Ra khỏi phòng làm việc, Sở Mộ Bạch đi về nhà.
Trên đường xe chạy, anh thẫn thờ nghĩ đến tâm trạng buồn bã của mình những ngày vừa qua.
Hóa ra đứa con trong bụng Ngô Thần Thần không phải con anh, vậy mà anh lại xót thương, còn hối hận vì đã tặng cho cô ta một căn hộ chung cư để bù đắp.
Những chuyện này, người chịu thiệt nhiều nhất không phải anh, mà chính là Thẩm Vân Hạ.
Về đến nhà, Sở Mộ Bạch cứ thế đi thẳng vào trong.
Lúc nhìn thấy anh, Joyce mỉm cười nói:
“Anh về rồi à?”
Sở Mộ Bạch không trả lời, ánh mắt cứ nhìn về phía Thẩm Vân Hạ đang đút cơm cho Tiểu Nặc ăn ở phòng bếp.
Nhìn gương mặt hiền lành của cô, anh bắt đầu thấy hối hận về những chuyện mình đã làm.
Nếu chẳng phải lúc trước anh hiểu sai về Thẩm Vân Hạ, có lẽ mối quan hệ của hai người sẽ không tồi tệ như bây giờ.
“Mộ Bạch.”
Joyce gọi thêm một lần nữa nhưng Sở Mộ Bạch đã nhanh chóng đi lên lầu.
Thấy thái độ lạnh nhạt của anh, Joyce càng lúc càng lo lắng cho tương lai của mình.
Có khi nào cô mới là người phải cuốn gói rời khỏi nhà họ Sở hay không? Không, không thể để cho điều đó xảy ra.
Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~
Đề xuất liên quan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...