Từ lúc cầm tờ đơn xin ly hôn, Sở Mộ Bạch không nói thêm một lời nào, cứ dán mắt vào đó.
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Vân Hạ đứng dậy nói với Sở Mộ Bạch:
“Khi nào ký xong thì nói với tôi.
Sau đó, chúng ta sẽ dắt tay nhau ra tòa.”
Thẩm Vân Hạ đã quyết, không muốn giam tuổi thanh xuân của mình trong nhà họ Sở thêm một giây phút nào nữa.
Thời gian qua cô đã cố gắng hết sức để vun vén cho cái gia đình nhỏ của mình nhưng đáng tiếc, Sở Mộ Bạch lại không hề chung tay góp sức.
Lòng đã cạn, tình cũng tan, hà cớ gì phải bám lấy nhau chi cho đau khổ.
Tối hôm đó, bà Ân Hiểu Cầm đi tới trước phòng Thẩm Vân Hạ rồi gõ cửa.
Cánh cửa bật mở, cô nhìn mẹ chồng:
“Mẹ!”
“Con có thể nói chuyện với mẹ một chút không?”
“Dạ được.” Thẩm Vân Hạ quay vào trong dặn Tiểu Thành coi em, còn bản thân mình thì đi ra ngoài vườn với bà Ân Hiểu Cầm.
Giữa khuôn viên nhà họ Sở, mẹ chồng nàng dâu bắt đầu trò chuyện.
Cầm lấy tay Thẩm Vân Hạ, bà Ân Hiểu Cầm bắt đầu khuyên nhủ:
“Vân Hạ, con chuyển về đây sống được bao lâu rồi?”
Thẩm Vân Hạ lẩm nhẩm tính, nở nụ cười bảo: “Cũng được ba tháng rồi mẹ.”
Ngay khi vừa chạm mặt ở cửa, Thẩm Vân Hạ thừa hiểu mẹ chồng đến tìm cô giữa đêm vì chuyện gì.
Tuy nhiên, Thẩm Vân Hạ vẫn chọn cách im lặng, chờ đối phương hỏi rồi mình mới trả lời.
Cô đủ thông minh để biết nên ứng xử thế nào cho phải trong tình huống này.
“Từ lúc con đưa hai đứa nhỏ về đây ở, mẹ rất vui.
Mẹ biết con đã chịu nhiều ấm ức vì thói trăng qua của Mộ Bạch nhưng trẻ con thì không có tội, chúng cần được lớn lên trong vòng tay yêu thương của bố mẹ con à.”
Thẩm Vân Hạ biết bà đang cố vun vén cho hai vợ chồng cô.
Tuy nhiên, Thẩm Vân Hạ không có ý định từ bỏ việc ly hôn:
“Con biết mẹ muốn tốt cho bọn con nên mới tới đây.
Nhưng mà ban đầu khi con quyết định về nhà họ Sở sống là vì muốn tốt cho hai đứa nhỏ, không phải vì vương vấn tình cảm gì với Sở Mộ Bạch.
Tuy sống chung dưới một mái nhà, dù con đã cố gắng hết sức nhưng bọn con không thể hòa hợp được, chỉ toàn nghi kỵ và cãi vã.
Với lại, anh ấy còn lăng nhăng ở bên ngoài, qua lại với bạn thân của con, như thế sao Tiểu Thành với Tiểu Nặc phát triển tốt được ạ? Mong mẹ hiểu cho quyết định của con.”
Thẩm Vân Hạ đã nói hết lòng mình, không hề giấu giếm một chút nào.
Cô rất mang ơn bà đã đối xử tốt với mình nhưng suy cho cùng, người sống cả đời với cô chính là Sở Mộ Bạch, không phải Ân Hiểu Cầm.
Do đó, Thẩm Vân Hạ mới đi tới quyết định như ngày hôm nay.
Nghe con dâu bộc bạch, bà Ân Hiểu Cầm cũng phần nào hiểu được tâm trạng của cô.
Cùng là phụ nữ với nhau, cùng nuôi con nên bà hiểu hơn ai hết những tủi hờn mà cô đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua.
Vì vậy, bà Ân Hiểu Cầm cầm tay, quyết định không can thiệp nữa.
“Mẹ tôn trọng quyết định của con.
Nếu một ngày nào đó con thấy khó khăn, hãy tới tìm mẹ nhé!”
“Con cảm ơn mẹ.”
Dưới ánh trăng đang vằng vặc giữa trời, không một ngôi sao nào xuất hiện cả.
Cũng giống như Thẩm Vân Hạ, cô đã cho Sở Mộ Bạch rất nhiều cơ hội nhưng tiếc là anh không biết trân trọng.
Sáng hôm sau, Sở Mộ Bạch chuẩn bị đi làm thì bị ông Sở gọi ngồi xuống nói chuyện với phòng khách.
“Bố!”
“Con ngồi xuống đi.
Bố có chuyện muốn nói.”
Ông Sở đặt tờ báo sang một bên, cẩn thận rót một chén trà rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Kế đó, ông bắt đầu đi vào chủ đề chính của câu chuyện:
“Bố muốn con xử lý hết những người phụ nữ bên ngoài đi.
Dù sao bây giờ con cũng có gia đình rồi, không thể lêu lỏng như hồi còn trẻ được.
Đây là lúc con phải giữ gìn hạnh phúc gia đình, trước hết là vì hai đứa nhỏ.”
Sở Mộ Bạch biết ông muốn mình với Thẩm Vân Hạ làm lành nhưng thực tâm anh chưa từng nghĩ tới chuyện đó.
Vì vậy, Sở Mộ Bạch thẳng thắn nói: “Bố, con hiểu bố muốn tốt cho con, muốn tốt cho nhà họ Sở.
Nhưng mà đêm qua con đã suy nghĩ kỹ rồi, con không có ý định níu kéo cuộc hôn nhân này.
Con chỉ muốn nuôi hai đứa nhỏ mà thôi.”
“Mộ Bạch, tại sao con vẫn cứng đầu như vậy hả? Bố chẳng qua là…”
“Con hiểu nhưng con sẽ ly hôn với cô ấy.
Con lớn rồi, con có quyền tự quyết định cuộc đời mình.”
Joyce đứng trên tầng hai, nép mình vào một góc, nghe thấy hết cuộc trò chuyện của bố con Sở Mộ Bạch.
Đương nhiên, với tình hình hiện tại, Joyce muốn Thẩm Vân Hạ ra khỏi đây càng nhanh càng tốt, ngặt một nỗi bố mẹ anh lại không muốn điều đó.
Để đạt được mục đích của mình, Joyce cần lên kế hoạch thật chi tiết.
Lúc này, người đầu tiên Joyce nghĩ đến trong đầu là Ngô Thần Thần.
“Người ta nói kẻ thù của kẻ thù là bạn.
Vậy thì… trước tiên cứ hợp tác đã, loại bỏ đối thủ sau vẫn chưa muộn.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...