Sở Thiếu Quay Đầu Ngày Ngày Ăn Vả


Nụ hôn của Sở Mộ Bạch thực sự khiến Thẩm Vân Hạ có chút ngây người, nếu không muốn nói là bị choáng ngợp đến nỗi quên đi thực tại.

Thẩm Vân Hạ không phải chưa từng hôn ai, nhưng đứng trước một người đàn ông quyến rũ và sang trọng như Sở Mộ Bạch, cô vẫn không kìm được lòng mình mà có chút hồi hộp xen lẫn ngượng ngùng.
Thế nhưng, ngay khi đầu óc Thẩm Vân Hạ vẫn rối như một mớ bòng bong, Sở Mộ Bạch lại hé mở mắt nhìn cô với sự khinh miệt và chán ghét không thèm giấu giếm.

Anh gằn giọng, nói với cô bằng sự khinh thường pha chút miệt thị:
"Đạt được mục đích trở thành cô dâu hào môn sống trong nhung lụa rồi, cô hài lòng chứ?"
Thẩm Vân Hạ sửng sốt nhìn Sở Mộ Bạch, phát hiện trong đáy mắt anh toàn bộ đều là giễu cợt, bất đắc dĩ.

Thẩm Vân Hạ chán chường đáp:
"Anh nghĩ tôi thực sự muốn? Tôi không hề…"
"Thôi diễn kịch đi!" Sở Mộ Bạch đột nhiên siết chặt cánh tay Thẩm Vân Hạ, nhếch miệng cười khẩy rồi cắt ngang lời cô.

"Vở kịch này tôi sẽ cùng cô diễn cho trọn vẹn, dù sao tôi cũng không muốn giọt máu của mình lưu lạc bên ngoài.


Song, cô đừng bao giờ vọng tưởng rằng sẽ chiếm đoạt được bất cứ thứ gì ở nhà họ Sở, kể cả tình yêu của tôi."
Thẩm Vân Hạ nghe không sót một chữ nào, cơn đau buốt từ cánh tay càng khiến cô thêm tỉnh táo.

Đúng vậy, trong mắt Sở Mộ Bạch, người phụ nữ lạ lẫm bước lên giường anh để rồi có thai, và ràng buộc cuộc đời anh bằng tờ hôn thú sẽ chẳng khác nào một ả lẳng lơ, phóng đãng và đầy tham vọng.

Thật nực cười!
"Anh không phải là người duy nhất cảm thấy bất mãn với cuộc hôn nhân này đâu, Sở tổng." Thẩm Vân Hạ lẩm bẩm, đủ để cô và Sở Mộ Bạch nghe thấy.

Sở Mộ Bạch chỉ nhếch miệng cười, sau đó mất kiên nhẫn mà quay mặt đi.
Thẩm Vân Hạ cố nhịn xuống cảm giác nhờn nhợn xen lẫn ấm ức và bất lực trong lòng.

Cô rũ mi mắt nhìn nhẫn cưới trên tay, tự nhủ chính mình phải kiên cường chống chọi, vì cha mẹ cô, vì hai đứa trẻ trong bụng.

Cho dù lúc này cô chỉ muốn quay đầu bỏ chạy, thì cô cũng không thể làm gì khác được ngoài việc phải giả vờ là một cặp vợ chồng ân ái trước mặt người ngoài.
Thẩm Vân Hạ sẵn sàng chịu đựng mọi sự sỉ nhục và chán ghét của Sở Mộ Bạch, kiên nhẫn đóng nốt vở kịch này với anh, thế nhưng, anh không nhịn được mà nhanh chóng rời khỏi buổi lễ thành hôn của hai người ngay sau khi buổi lễ kết thúc.

Quay về phòng thay đồ, Sở Mộ Bạch nhanh chóng cởi bỏ bộ lễ phục chú rể, khoác lên mình bộ com - lê mà anh vẫn thường mặc.

Thẩm Vân Hạ tuy không về biểu lộ cảm xúc ra mặt, nhưng cô cũng xót xa khi nhận ra anh muốn nhanh chóng rời đi, càng sớm càng tốt.

Thẩm Vân Hạ cố nặn một nụ cười, yếu ớt hỏi:
"Khách khứa còn chưa về, chúng ta cũng nên tiếp đãi bọn họ.

Anh có muốn thay quần áo rồi đi ra đó không?"

"Thay quần áo? Ý cô là cùng cô? Nực cười thật, cô không cảm thấy bản thân mình hèn kém và bần tiện đến mức không xứng với những bộ váy đẹp đẽ và sang trọng này sao?"
Sở Mộ Bạch nhếch miệng cười một cách khinh miệt, sau đó lại đột nhiên quay ngoắt người đè áp Thẩm Vân Hạ xuống sô pha, ánh mắt vô cùng nham hiểm.

Ký ức kinh khủng kia lại ùa về khiến Thẩm Vân Hạ sợ hãi không thôi.

Cô càng sợ hơn khi Sở Mộ Bạch luồng tay ra sau lưng cô, muốn cởi bỏ chiếc váy cưới nặng trịch trên cơ thể cô.

Thẩm Vân Hạ hoảng hốt giữ chặt áo rồi đẩy Sở Mộ Bạch ra, luống cuống nói:
"Đừng! Sở tổng, tôi xin anh hãy buông tay ra, đây không phải lúc…"
"Mơ tưởng hão huyền!"
Sở Mộ Bạch vừa dứt lời, một tiếng ù ù đột nhiên vang lên bên tai Thẩm Vân Hạ.

Cô ngước nhìn ra bên ngoài bãi cỏ, phát hiện một chiếc trực thăng đang từ từ đáp xuống.

Lúc này, Thẩm Vân Hạ mới nhận ra Sở Mộ Bạch chỉ là đang giả vờ để mà sỉ nhục cô.
Sở Mộ Bạch nhìn chiếc trực thăng sau đó nhìn Thẩm Vân Hạ, ánh mắt đầy sự chán ghét và xem thường.

Anh buông tay, bỏ lên trực thăng cùng một người phụ nữ xinh đẹp và gợi cảm, còn ôm eo cô ta, kéo cô ta lại gần rồi đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.


Người phụ nữ liếc xéo Thẩm Vân Hạ, bĩu môi một cái, ánh mắt cũng giống hệt với ánh mắt của Sở Mộ Bạch khi nhìn cô.
Đầy sự khinh miệt và chán ghét.
Thẩm Vân Hạ sửng sốt nhìn theo chiếc trực thăng đang từ từ bất cánh, bất giác nở một nụ cười giễu cợt chính mình.

Sở Mộ Bạch muốn đi, cô không cản, cũng không thể cản.

Hiện tại, cô chỉ muốn một mình, tránh càng xa Sở Mộ Bạch lại càng cảm thấy bình yên.

Thẩm Vân Hạ chỉ thương cho hai đứa trẻ trong bụng mình mà thôi.
Sở Mộ Bạch cứ như vậy mà rời đi, bỏ lại cô vợ mới cưới đang mang thai gần ba tháng.

Anh ra nước ngoài tu nghiệp rồi mở rộng thị trường, chớp mắt một cái đã bốn năm, không quay về dù chỉ một lần..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui