"..."
Thẩm Vân Hạ kể một loạt tội trạng của Sở Mộ Bạch khiến anh câm nín.
Đối diện cô, Sở Mộ Bạch dường như bắt đầu đuối lý: “Thẩm Vân Hạ, cô đừng dùng cách này để trốn tránh trách nhiệm của mình.”
Sở Mộ Bạch giơ tờ giấy xét nghiệm lên trước mặt cô, chỉ vào dòng chữ đã có thai ba tuần.
Thẩm Vân Hạ giựt lấy tờ giấy rồi ném sang một bên, trợn mắt nhìn anh:
“Được thôi, nếu anh quả quyết đó là tôi thì chúng ta cùng tới bệnh viện.
Khi đó, để xem anh với tôi ai mới là kẻ lang chạ.”
Thẩm Vân Hạ chưa từng lên giường với bất kỳ ai ngoại trừ Sở Mộ Bạch.
Hơn nữa, với bộ dạng xấu xí của cô trong mấy năm trở lại đây, chưa từng có một người đàn ông nào theo đuổi cô, huống hồ là nói chuyện ân ái.
Thật xa vời.
Nghe đến đây, Joyce có chút chột dạ.
Giả sử hai người họ cùng nhau tới bệnh viện để kiểm tra thật, thì người đơm đặt như cô sẽ bị ruồng bỏ.
Cùng lúc đó, tiếng chuông cửa nhà họ Sở vang lên.
Rất nhanh chóng, quản gia chạy ra ngoài thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp ghé thăm.
Người đó không ai khác chính là Ngô Thần Thần, kẻ vừa mới leo lên giường của Sở Mộ Bạch cách đây không lâu.
Trong lúc tình hình ở phòng khách đang rất hỗn loạn, Ngô Thần Thần ngang nhiên bước vào.
Khi cô ta vừa đi qua bậc cửa, Sở Mộ Nhiên đã nhanh chóng ngăn cản:
“Nhà chúng tôi đang có chuyện, không tiện đón tiếp người ngoài.
Mời cô về cho.”
Đối diện với Sở Mộ Nhiên, Ngô Thần Thần vẫn mặt dày nói: “Dù sao sắp tới tôi cũng là thành viên trong gia đình này rồi.
Bây giờ cũng phải cho tôi có thời gian làm quen chứ!”
Nhìn thấy Ngô Thần Thần, ký ức dơ bẩn lại hiện lên trong tâm trí Thẩm Vân Hạ.
Lần này là Sở Mộ Bạch gọi tới hay tự thân cô ta muốn bước chân vào nhà họ Sở đây?
Thoáng thấy bóng dáng của Ngô Thần Thần, Sở Mộ Bạch vội nói: “Có chuyện gì thì tới công ty bàn bạc.
Hôm nay cô về đi!”
Trái ngược với mong muốn của tất cả mọi người, Ngô Thần Thần cười nham hiểm:
“Em mang đến tin vui cho mọi người mà.
Hà cớ gì phải đuổi em đi sớm thế? Hay là anh chột dạ?”
Tự tin rằng mình đang mang trong bụng đứa con của Sở Mộ Bạch, Ngô Thần Thần được nước làm tới.
Cô ta định di chuyển tới ghế sofa của phòng khách thì Sở Mộ Nhiên vẫn một mực ngăn cản, lên tiếng chửi rủa thậm tệ:
“Một người như cô mà cũng muốn bước chân vào nhà họ Sở ư? Thật nực cười.
Cô đừng tưởng mình có thể như Thẩm Vân Hạ, tìm cách lên giường với anh tôi rồi một bước trèo cao.
Ngô Thần Thần, có tự tin cách mấy thì cũng nên lấy gương soi lại mặt mình trước đã.”
“Ngô Thần Thần, đừng hòng giở trò trước mặt tôi.
Trong lúc tôi còn bình tĩnh, làm ơn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.”
Mới đi du lịch về, ông bà Ân Hiểu Cầm đều không biết đến sự tồn tại của Ngô Thần Thần nên cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô ta.
Rốt cuộc ở bên ngoài, con trai họ đã có bao nhiêu bóng hồng qua tay?
Lúc này, Thẩm Vân Hạ cũng lên tiếng: “Ngô Thần Thần, cô không biết xấu hổ sao? Dù gì chúng ta cũng từng là bạn, cô nên biết điều mà tránh mặt tôi mới đúng.”
Ngô Thần Thần không để tâm mọi người khinh miệt mình như thế nào, chuyển hướng bước về chỗ Joyce đang đứng.
Joyce thấy khoảng cách giữa hai người ngày một gần, bản thân bắt đầu run rẩy.
“Ngô Thần Thần, cô muốn làm gì?” Joyce dịu giọng nói, sợ những người xung quanh nghe được nên không dám lớn tiếng.
Đứng trước mặt Joyce với cự ly gần, Ngô Thần Thần nhanh chóng giật tờ giấy khám thai trên tay Joyce.
Nhìn thấy tên mình đã bị đổi thành Thẩm Vân Hạ, cô ta nhếch mép cười khẩy.
Trò mèo này của Joyce có thể tiễn Thẩm Vân Hạ ra khỏi ngôi nhà này sao? Đúng là ấu trĩ.
Nhìn thông tin trên tờ giấy một lượt từ trên xuống dưới, Joyce nhìn người nhà họ Sở rồi tuyên bố:
“Người mang thai là tôi, không phải Thẩm Vân Hạ.”
“Chuyện này là sao?”
“Sao có thể như thế được?”
Sở Mộ Nhiên, Lê Tử Sách, bố mẹ Sở Mộ Bạch lên tiếng bàn tán, nhìn vào Joyce như muốn xác minh lại một lần nữa.
Joyce đứng im như trời trồng, bộ dạng vô cùng lúng túng.
Không để cho Joyce có cơ hội biện bạch, Ngô Thần Thần bảo:
“Chính Joyce đã thay tên của tôi thành tên của Thẩm Vân Hạ rồi bày ra chuyện này.
Tôi mới là người mang thai được ba tuần, hơn nữa còn là con của Sở Mộ Bạch.”
“Cô bị điên rồi? Tôi với cô chẳng quen biết gì, tại sao lại có trong tay giấy khám thai của cô được? Ngô Thần Thần, đừng có ở đó mà ngậm máu phun người.”
Joyce chối biến, đổ hết mọi tội lỗi về phía Ngô Thần Thần.
Joyce trăm tính ngàn tính nhưng cũng không thể ngờ Ngô Thần Thần tới đây để vạch trần bộ mặt thật của mình.
Cũng phải thôi, khi Joyce rời khỏi phòng làm việc của Sở Mộ Bạch, Ngô Thần Thần đã vô tình nhìn thấy nên có sự chuẩn bị trước.
Đến nước này, Joyce chỉ có thể hy vọng người nhà họ Sở không tin vào điều cô ta nói, nếu không Sở Mộ Bạch sẽ lạnh nhạt với cô mất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...