Sở Thiếu Quay Đầu Ngày Ngày Ăn Vả


Sau câu nói của Lê Tử Sách, người nhà họ Sở đều hạn chế động đũa, chỉ có hai đứa nhỏ vẫn hồn nhiên ăn uống.

Thẩm Vân Hạ thật lòng mang ơn Lê Tử Sách, tuy nhiên anh lại đẩy cô vào tình huống khó xử, không thể nói tiếng cảm ơn trước mặt bao nhiêu người.
Sai người đưa hai đứa nhỏ về phòng, Sở Mộ Bạch cầm tay Thẩm Vân Hạ kéo cô vào trong phòng sách.

Nhớ lại nơi đây Sở Mộ Bạch từng ân ái với Ngô Thần Thần, Thẩm Vân Hạ liền thấy ghê tởm.”
“Buông tay tôi ra!”
Thẩm Vân Hạ dùng hết sức để thoát khỏi sự khống chế của Sở Mộ Bạch nhưng không được.

Người phụ nữ chân yếu tay mềm như cô không có đủ bản lĩnh để chống lại người đàn ông ngạo mạn này.
“Thẩm Vân Hạ, cô khát tình lắm hả?”
Kéo Thẩm Vân Hạ lại trước mặt mình, Sở Mộ Bạch nhìn cô với đôi mắt vằn lên những tia đỏ.

Nhớ lại từng câu từng chữ Lê Tử Sách trong bữa tối, anh không sao kiềm chế được cơn giận của mình.

“Sở Mộ Bạch, anh nên tới bệnh viện tâm thần khám đi!”
“Đó không phải là chuyện của cô.

Thẩm Vân Hạ, tôi nhắc lại cho cô nhớ, cô là người nhà họ Sở, là vợ của tôi, tuyệt đối không được ngó ngàng tới người đàn ông khác.”
Ở trong nhà họ Sở được một thời gian rồi, Thẩm Vân Hạ hiểu vị thế của mình trong căn nhà này.

Chỉ trừ một điều cô mãi mãi không hiểu được, đó là thái độ của Sở Mộ Bạch.

Cô đã nghỉ việc, ở nhà chăm sóc con nhỏ như anh ta yêu cầu, Sở Mộ Bạch còn muốn cô làm gì nữa.

Chẳng lẽ cô phải chết đi thì anh ta mới vừa lòng sao? Thẩm Vân Hạ trăm ngàn lần không đoán được, rốt cuộc Sở Mộ Bạch muốn cô làm gì anh ta mới chịu để yên cho cô sống?
“Sở Mộ Bạch, anh bị ấm đầu à? Buông tôi ra, nhanh lên!”
“Một mình Đặng Tư Thành vẫn chưa đủ à? Cô còn muốn quyến rũ thêm người đàn ông khác sao? Thẩm Vân Hạ, cô nhìn lại bản thân mình xem, cô có biết cô lăng loàn, phóng đáng đến mức nào không?”
“Sở Mộ Bạch, anh lại lên cơn điên rồi đó.

Tôi quyến rũ ai mà anh lại nói vậy? Hả?”
Hai người lời qua tiếng lại, dù cửa đóng chặt nhưng vẫn vọng ra bên ngoài, đám người làm nghe được liền cười khúc khích, sôi nổi bàn tán.
“Chuyện vừa rồi thì sao? Nếu cô không quyến rũ Lê Tử Sách sau lưng tôi thì tại sao cậu ta lại nói đỡ cho cô? Hai người hiểu nhau đến mức đó cơ à?”
Lần nào cũng vậy, Sở Mộ Bạch luôn mong chờ một câu giải thích thỏa đáng.

Tuy nhiên, anh ta không biết rằng mình đang kiếm chuyện, hoàn toàn không có ý tiếp thu lời Thẩm Vân Hạ nói.

Trong căn phòng với bốn bức tường, Sở Mộ Bạch giữ chặt hai tay Thẩm Vân Hạ, từng mắt nhìn cô.

Về phía mình, dù cố gắng cách mấy, Thẩm Vân Hạ vẫn không sao tránh được khỏi sự khống chế của anh.
Bị buộc tội quyến rũ em chồng, Thẩm Vân Hạ bật cười, nhìn Sở Mộ Bạch chế giễu: “Anh yên tâm, với bộ dạng xấu xí như tôi thì muốn quyến rũ đàn ông còn khó hơn lên trời.


Trong căn nhà này, thứ tôi quan tâm nhất chính là Tiểu Thành và Tiểu Nặc mà thôi, còn lại những gì liên quan tới nhà họ Sở đều khiến tôi buồn nôn.

Anh có hiểu không?”
Nói ra những lời này, Thẩm Vân Hạ vô cùng đau lòng.

Bởi hơn ai hết, cô biết bản thân mình vẫn còn tình cảm với Lê Tử Sách.
Sở Mộ Bạch không tin những gì Thẩm Vân Hạ vừa nói, cho rằng cô đang bảo vệ Lê Tử Sách nên mới giấu giếm sự thật.

Lúc này, thấy cuộc vui đang đến thời điểm quyết định, Sở Mộ Nhiên mở cửa đi vô, đổ thêm dầu vào lửa:
“Em tưởng anh đã biết chuyện giữa chị dâu với Lê Tử Sách rồi chứ.

Hồi còn học Đại học, chị dâu đã nhiều lần theo đuổi Lê Tử Sách rồi, mặc dù lúc đó bọn em đang qua lại với nhau.”
Nhìn thấy Sở Mộ Nhiên ngang nhiên bịa chuyện trước mặt Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ vô cùng sửng sốt.

Cô không ngờ rằng người mà cô từng xem là bạn thân bây giờ bỗng nhiên quay sang hãm hại cô.

Cũng tốt, Thẩm Vân Hạ tự nhủ rằng đây là lúc cô được dịp nhận ra bộ mặt thật của từng người.
“Có chuyện đó sao? Không trách cậu ta lại nói đỡ cho cô.


Thẩm Vân Hạ, bao giờ cô mới chịu dừng tay lại hả? Cô có biết là cô hèn hạ lắm không?”
Thấy Sở Mộ Bạch quy hết lỗi lầm cho Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Nhiên càng thêm đắc ý.

Cứ tình hình này, chẳng mấy chốc Thẩm Vân Hạ sẽ bị đá ra khỏi nhà.

Bất lực trước hiện thực phũ phàng, Thẩm Vân Hạ thả lỏng cơ thể, nhìn hai người họ nói:
“Còn chuyện gì thì nói ra hết đi, chúng ta giải quyết một lần luôn.

Sở Mộ Bạch, vốn dĩ ngay từ đầu anh đã không lựa chọn tin tôi, vậy tại sao lại còn hỏi tôi có phải làm chuyện đó không?”
Trong một thoáng, Sở Mộ Bạch cảm nhận được sự bất lực của Thẩm Vân Hạ, ánh mắt buông xuôi, giọng nói mệt mỏi đến mức nghe cả tiếng thở dài não nề.

Thẩm Vân Hạ, lời cô nói với anh là thật hay chỉ là sự giả dối? Sở Mộ Bạch không biết, cũng không đủ khách quan để nhìn thấu mọi chuyện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui