Thỏa thuận xong với Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ định đi ra ngoài thì Sở Mộ Bạch liền trả hỏi:
“Cô còn định đâu nữa?”
Thẩm Vân Hạ liếc anh một cái rồi nói: “Tôi đi tới công ty nộp đơn xin nghỉ việc.
Chính anh muốn tôi làm như thế còn gì.”
“Không cần đâu.”
Sở Mộ Bạch lắc đầu rồi tư vấn cho cô cách làm: “Bây giờ cô đứng ở đây, gọi điện thoại tới công ty nói với Đặng Tư Thành là cô nghỉ việc.
Sau đó, cô soạn đơn xin nghỉ việc rồi tôi bảo tài xế đưa đến cho hắn.”
“Tùy anh.”
Thẩm Vân Hạ mệt mỏi đến mức lười đôi co với Sở Mộ Bạch, lấy điện thoại trong túi xách ra làm theo những gì anh ta nói.
Kế đó, cô nhìn Sở Mộ Bạch rồi nhấn mạnh: “Hy vọng anh không quên lời hứa của mình.”
“Cô yên tâm.
Sở Mộ Bạch này nói được làm được.”
Thẩm Vân Hạ quay gót trở về phòng, Sở Mộ Bạch nhìn theo bóng lưng của cô.
Dù anh đã thành công trong việc ngăn cản Thẩm Vân Hạ đến với Đặng Tư Thành nhưng thực tâm anh vẫn không vui, một cảm giác bức bối dâng lên trong lòng ngực.
Tuy vậy, Sở Mộ Bạch vẫn tự động viên lấy mình:
“Trước mắt giải quyết như vậy là ổn thỏa rồi.
Để tôi xem, cô và hắn còn có lý do gì qua lại với nhau nữa không?”
Từ ngày Thẩm Vân Hạ làm theo lời của Sở Mộ Bạch, nghỉ việc và ở nhà chăm lo cho hai đứa nhỏ, cô rất ít khi cười, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.
Nhớ lại khi mới tốt nghiệp lớp tại chức, trong lòng cô có bao nhiêu hoài bảo thì bây giờ bản thân Thẩm Vân Hạ lại vô định bấy nhiêu.
Không làm việc, không ra ngoài trò chuyện với đồng nghiệp, cả ngày cứ ru rú trong nhà khiến cô cảm thấy ngột ngạt và bất lực.
Đây hoàn toàn không phải là cuộc sống mà Thẩm Vân Hạ mơ ước.
Biệt thự nhà họ Sở tương đối rộng, tuy nhiên với một người rảnh rỗi như Thẩm Vân Hạ, đi vòng vòng cũng hết ngày.
Từ sáng đến tối, từ ngày này sang tháng nọ, Thẩm Vân Hạ ý thức được rằng mình đang bị cầm tù chứ không phải là đang sống.
Nhưng biết làm sao được, cô và Sở Mộ Bạch đã thỏa thuận với nhau rồi, căn bản cô cũng không muốn làm kẻ nuốt lời.
“Mẹ ơi, mẹ không vui ạ? Ai làm mẹ buồn thế?”
Tiểu Thành thấy Thẩm Vân Hạ ngồi thừ ra liền chạy tới quan tâm, hỏi han.
Không muốn để mọi người lo lắng, Thẩm Vân Hạ cười gượng bảo: “Mẹ không sao.
Mẹ chỉ hơi đói bụng thôi.”
“Vậy mẹ con mình xuống nhà ăn cơm đi mẹ.
Tiểu Thành cũng đói bụng rồi.”
“Ừ! Đi thôi con!”
Thẩm Vân Hạ dắt hai đứa nhỏ xuống nhà dưới, người làm dọn cơm lên cho ba mẹ con.
Lúc này, Sở Mộ Bạch vẫn chưa về, Joyce thì đang ở trong phòng.
Xoay lưng lại với Thẩm Vân Hạ, người làm đứng bên cầu thang thì thầm bàn tán:
“Tưởng đi làm là giỏi lắm, cuối cùng cũng phải về đây ăn bám nhà chồng thôi.”
“Biết sao được, người ta là thiếu phu nhân mà, đâu phải con ở như tụi mình.”
“Đúng là con người có số cả, giá mà…”
Đúng lúc đó, Joyce bước xuống, đi về phía Thẩm Vân Hạ mà cười nhạo, châm biếm: “Tôi tưởng cô sẽ đi làm chăm chỉ cơ đấy! Không ngờ rằng chưa được ba ngày đã nghỉ việc rồi.
Thẩm Vân Hạ, có lẽ tôi đã đánh giá quá cao cô rồi.”
Thẩm Vân Hạ vẫn im lặng, ngồi ăn cùng hai đứa nhỏ.
Trước mặt con cái, cô không muốn chúng có ấn tượng xấu về mẹ mình.
Joyce nói chán rồi thôi, đi lên lầu lại nghỉ ngơi.
Trước giờ cơm tối, Sở Mộ Nhiên với Lê Tử Sách về nhà họ Sở chơi, cùng họ ăn một bữa cơm.
Trong bàn ăn, trước mặt bao nhiêu người, Sở Mộ Nhiên lại có dịp hạ bệ Thẩm Vân Hạ:
“Chị dâu, em nghe nói hình như chị nghỉ việc rồi phải không? Sao vậy chị? Em cứ tưởng một người mạnh mẽ, quyết đoán như chị không bao giờ chịu ở nhà làm bà nội trợ chứ?”
Nhìn Thẩm Vân Hạ cúi gằm mặt, Sở Mộ Nhiên càng thêm đắc ý.
Thừa nước đục thả câu, Joyce cũng nói xen vào: “Đã về nhà họ Sở rồi, cần gì đi làm cho mệt em.
Tiền lương thì không được bao nhiêu, hơn nữa còn bị người ta hạch sách nặng nhẹ.”
Ngồi bên cạnh vợ, Sở Mộ Bạch vẫn im lặng.
Chứng kiến Thẩm Vân Hạ bị người ta cười cợt, Lê Tử Sách không nhịn được nên lên tiếng nói đỡ:
“Thật ra… chị dâu cũng không muốn ở nhà đâu.
Chị ấy là một người có năng lực, học cũng giỏi, khả năng tìm việc không thua kém bất kỳ ai.
Tuy nhiên, vì nhà họ Sở nên chị ấy mới quyết định từ bỏ ước mơ của mình.
Anh nghĩ nhà họ Sở nên trân trọng chị dâu hơn mới đúng.”
Chỉ một câu nói vô thưởng vô phạt của Lê Tử Sách lại thổi bùng lên một ngọn lửa lớn.
Thẩm Vân Hạ cảm thấy được an ủi nhưng vẻ mặt của những người còn lại vô cùng khó coi, đặc biệt là Sở Mộ Bạch.
Biết Lê Tử Sách từng thầm thương trộm nhớ Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Nhiên lại được dịp nổi giận:
“Lê Tử Sách, anh không nói không ai bảo anh bị câm đâu.”
Không khí xung quanh bàn ăn vô cùng căng thẳng, Sở Mộ Bạch cứ nhìn chằm chằm vào Thẩm Vân Hạ, quyết tâm không để cô có dịp đong đưa cùng với Lê Tử Sách..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...