Thẩm Vân Hạ cùng hai đứa con lên xe của Đặng Tư Thành.
Cô không hề hay biết, cách đó không xa, một đôi mắt vẫn theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Trên xe, Tiểu Thành quay sang hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sao bố không đến đón bọn con ạ?”
Thẩm Vân Hạ cười gượng, xoa đầu con trai bảo:
“Bố bận lắm! Lúc khác mẹ sẽ nói bố đón con về nhé!”
“Vâng ạ!” Tiểu Thành cười híp mắt, còn Tiểu Nặc ngồi bên cạnh vẫn say mê chơi đồ chơi.
Không muốn để người nhà họ Sở hiểu lầm, Thẩm Vân Hạ nói với Đặng Tư Thành: “Thầy cho em xuống đây alf được rồi.”
“Cũng gần tới nhà rồi, tôi chở em về luôn.”
“Thôi ạ, cảm ơn thầy.”
Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô qua tấm kính xe, Đặng Tư Thành liền hiểu được suy nghĩ của cô.
Do đó, anh không gượng ép nữa, liền đồng ý: “Vậy cũng được.”
Chiếc xe dừng lại, Thẩm Vân Hạ cùng Tiểu Thành, Tiểu Nặc bước xuống.
Kế đó, cô nói tiếng cảm ơn rồi dẫn hai đứa con đi về.
Xuống xe tại đây, cô hy vọng không có chuyện hiểu lầm gì nữa.
Chẳng biết từ bao giờ, Thẩm Vân Hạ lười phải đi giải thích với người khác, đặc biệt là Sở Mộ Bạch.
Cô chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên, không tranh giành nhưng dường như không phải cứ thích là được.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Vân Hạ để Tiểu Thành, Tiểu Nặc chơi trước sân, nói người giúp việc trông hộ, còn mình thì đến phòng sách của Sở Mộ Bạch để nói chuyện.
Cô muốn nhanh chóng hoàn thành yêu cầu nhờ vả của Đặng Tư Thành, không kéo dài thêm nữa.
Bởi lẽ, mỗi lần đối diện với Sở Mộ Bạch là một lần cô thấy mệt mỏi.
Đi đến hành lang ở lầu 2, Thẩm Vân Hạ nghe thấy tiếng của một người phụ nữ.
“Hình như… không phải là Joyce.”
Càng bước tới gần phòng sách, cô càng hình dung rõ Sở Mộ Bạch đang làm gì.
“Anh…á… nhẹ… nhẹ một chút!”
Thanh âm âu yếm của họ vang lên khiến Thẩm Vân Hạ càng thêm ghê tởm.
Lúc này, cô nhìn thấy Joyce đang từ phòng ngủ của mình bước sang, gương mặt lộ rõ sự hoài nghi.
Không phải cô ta, không phải Thẩm Vân Hạ, vậy người nào dám ngang nhiên lên giường với Sở Mộ Bạch ngay trong chính căn nhà này? Thật là…
“Sở Mộ Bạch, anh đúng là…”
Joyce vô cùng tức giận, Thẩm Vân Hạ cũng có cùng cảm xúc như vậy.
Chưa bao giờ họ lại đứng chung một chiến tuyến như lúc này.
“Á!”
Tiếng thở dốc của người phụ nữ bên trong khiến Thẩm Vân Hạ không thể nào đứng im được nữa, cô đẩy của bước vào, theo sau là Joyce.
“Sở Mộ Bạch, anh bị điên rồi à?”
Nghe thấy giọng của Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch thở hắt ra một hơi, từ từ xoay người lại, sẵn tiện lấy cái khăn quấn xung quanh.
Lúc này, người phụ nữ kia vẫn giấu mặt trong chăn, Thẩm Vân Hạ cơ bản không nhìn rõ.
“Nhà của tôi, tôi muốn làm gì tôi làm, không đến lượt cô quản lúc.
Hay là… cô cũng muốn vui vẻ cùng tôi.”
Sở Mộ Bạch tiến lại gần Thẩm Vân Hạ, nâng cầm cô lên, ánh nhìn vô cùng cợt nhả.
Thẩm Vân Hạ cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, bèn giơ tay lên định tát cho hắn một bạt tai thì Sở Mộ Bạch cầm tay cô, ném sang một bên.
“Không phải lúc nào tôi cũng chịu đựng đâu.”
“Sở Mộ Bạch, anh giải thích chuyện này như thế nào hả?” Joyce xuất hiện, cô ta gào lên như một kẻ khùng, ánh mắt dán chặt vào người phụ nữ nằm trên giường.
“Haizzz.” Sở Mộ Bạch vò đầu, cảm thấy phiền phức đang kéo tới.
“Đồ tiện nhân kia, sao cô dám…”
Joyce kéo mền ta, gương mặt của Ngô Thần Thần xuất hiện.
Giây phút ấy, đến cả Thẩm Vân Hạ cũng phải ngỡ ngàng, suýt chút nữa nói không nên lời.
“Là cô sao?”
Joyce không đứng vững nữa, cô ta lùi lại vài bước, liên tục lắc đầu trước sự thật phũ phàng này.
Cô ta không thể ngờ rằng cùng một phe với mình lại âm thầm giở trò đồi bại sau lưng cô.
Ngô Thần Thần sợ quá, vội quấn khăn quanh người rồi nép sau lưng Sở Mộ Bạch.
“Ngô Thần Thần!”
“Thẩm Vân Hạ, tớ…” Ngô Thần Thần rụt rè lên tiếng, không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Vân Hạ.
Đến lúc này, Sở Mộ Bạch mới biết hai người họ là bạn bè.
“Cô… biết Thẩm Vân Hạ sao?”
“Không phải chỉ biết thôi đâu, còn là bạn thân học chung một lớp nữa.” Thẩm Vân Hạ giải thích, bật cười chế giễu bản thân.
Joyce lặng người đứng đó, đau khổ đến mức ngồi thụp xuống, nước mắt ngắn ngước mắt dài.
Thẩm Vân Hạ thì mạnh mẽ hơn, cô chỉ lau vội mấy giọt nước mắt đang chực chờ rơi xuống rồi thở dài nói: “Không ngờ tôi xem cô là bạn, còn cô lại sau lưng tôi lại làm chuyện đáng xấu hổ này với chồng tôi.
Đúng là cuộc sống không thể lường trước điều gì, cả bạn thân mình mà cô không tha.
Ngô Thần Thần, xem như hôm nay tôi đã được rửa mắt rồi, vô cùng sáng.”
“Tôi…”
Sở Mộ Bạch tiếp lời cho Ngô Thần Thần: “Chỉ là lên giường thôi mà, có gì phải làm cho mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như thế.
Có nhu cầu thì cùng nhau giải quyết, thế chẳng phải tốt hơn sao?”
Lời của Sở Mộ Bạch khiến cả hai người phụ nữ chung nhà với anh là Thẩm Vân Hạ và Joyce thất vọng.
Thẩm Vân Hạ gượng cười, gật gật đầu rồi nói: “Tùy anh.
Nhà của anh mà, cứ tiếp tục đi.”
Những tưởng bản thân đã gạt bỏ tình cảm bao năm với Sở Mộ Bạch rồi, Thẩm Vân Hạ không ngờ rằng khi chứng kiến cảnh tượng này, trái tim cô lại nhói đau, tựa như có ai đang bóp chặt lại vậy.
Về phần mình, Sở Mộ Bạch cảm thấy không vui, không còn hứng để tiếp tục nữa, bèn quay sang nói với Ngô Thần Thần:
“Cô về đi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...