Theo chân Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch thấy cô dừng lại trước một khách sạn sang trọng.
Chỉ vậy thôi mà anh đã thấy lòng bàn tay mình nắm chặt, ánh mắt dán chặt vào tấm lưng của cô như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt.
Thẩm Vân Hạ vừa bước xuống xe, cô đã thấy thầy Đặng Tư Thành chờ ở đại sảnh để đón ba mẹ con cô.
Đưa hai đứa nhỏ tới, cô bảo chúng chào thầy Đặng Tư Thành, cô cũng hơi cúi người về phía trước cho phải phép.
“Em chào thầy.
Xin lỗi thầy, em có chút việc riêng nên đến trễ.”
Thầy Đặng Tư Thành lắc đầu, còn đưa tay xoa đầu hai đứa nhỏ:
“Không sao.
Vẫn còn sớm mà.”
Chiếc xe của Sở Mộ Bạch dừng trước khách sạn, anh nhìn rõ thái độ của cô đối với Đặng Tư Thành.
Khác xa với lúc chống đối anh, cô cười nói vui vẻ với người đàn ông đó, còn tỏ thái độ kính cẩn, biết ơn người đối diện.
Quả thật trong mắt cô, Sở Mộ Bạch không xứng đáng được Thẩm Vân Hạ đối xử tử tế.
“Thẩm Vân Hạ, cô được lắm, dám công khai qua lại với người đàn ông khác.”
Từ bên ngoài nhìn vào, Sở Mộ Bạch chỉ thấy Thẩm Vân Hạ với Đặng Tư Thành vui vẻ trò chuyện, không thấy hai đứa nhỏ đâu.
Vì vậy, anh đinh ninh là hai người họ gian díu với nhau, lén lút anh vào khách sạn làm chuyện giới hạn độ tuổi.
Ngồi trên xe, anh nhìn về phía cô mà lẩm bẩm: “Thẩm Vân Hạ, cô đúng là loại đàn bà lẳng lơ, không có tự trọng.
Rõ ràng đã có chồng là tôi còn đi ngoại tình với một người đàn ông là thầy của mình, không biết cô có thấy xấu hổ không nữa.
Thẩm Vân Hạ, cô đúng là hết thuốc chữa rồi, tại sao còn dẫn theo hai đứa nhỏ đến mấy chỗ không sạch sẽ này chứ? Cô… cô…”
Không ngồi yên được nữa, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, Sở Mộ Bạch dứt khoát đẩy cửa ra, vội bước vào trong sảnh khách sạn.
Lúc này anh thấy cô đang đi cùng với Đặng Tư Thành tới một căn phòng gần đó, liền gấp gáp đuổi theo, sợ Thẩm Vân Hạ được nước lấn tới.
“Thầy Thành, mọi người đã đến hết rồi ạ?”
Trong lúc đi cùng với Đặng Tư Thành, Thẩm Vân Hạ áy náy hỏi.
Cô sợ vì mình mà bắt tất cả mọi người phải đợi, thật không lịch sự một chút nào.
Sóng bước bên cạnh, Đăng Tư Thành mỉm cười trả lời: “Chưa em, vẫn còn một vài người nữa chưa tới.”
“Vậy ạ? Thế thì may cho em quá.
Em cứ sợ chỉ có một mình mình đến muộn nên hơi lo ạ.”
“Yên tâm đi.
Hôm nay chỉ là một buổi tiệc nhỏ thôi, em cứ thoải mái trò chuyện với mọi người là được.”
Đến trước một căn phòng, Đặng Tư Thành mở cửa, Thẩm Vân Hạ cũng đi vào theo.
Cô còn chưa bước vào phòng được ba bước, cổ tay đã bị Sở Mộ Bạch giữ lại: “Thẩm Vân Hạ, cô đang làm cái gì vậy hả?”
Vì đang trong cơn tức giận, giọng nói của anh rất lớn nên làm cho tất cả mọi người trong căn phòng đó đều nhìn chằm chằm.
Bất ngờ, anh nhận ra mình đã lỡ lời khi đây chỉ là một bữa tiệc, hoàn toàn khác xa với những gì anh nghĩ.
Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, Thẩm Vân Hạ lườm Sở Mộ Bạch rồi quay sang nói với Đặng Tư Thành: “Xin lỗi thầy, đây là ông chủ cũ của em.”
Ba tiếng “ông chủ cũ” khiến Sở Mộ Bạch khó chịu.
Anh không biết vì sao cô lại không công khai mối quan hệ của hai người, chỉ giới thiệu một cách rất đơn giản và sơ sài.
Tuy nhiên, Đặng Tư Thành không phải là kẻ ngu.
Vừa nhìn ông đã biết đó là Sở Mộ Bạch, đại thiếu gia của nhà họ Sở, có chút hoài nghi về mối quan hệ của hai người nhưng không nói ra.
“Vậy thầy vào trước nhé!”
“Vâng, em xin phép một chút ạ!”
Dứt lời, cô kéo Sở Mộ Bạch ra ngoài nói chuyện.
Trước mặt bao nhiêu người, cô không muốn để họ chứng kiến cảnh hai vợ chồng cãi nhau, thật chẳng đẹp mặt một chút nào.
Hơn nữa, cô là học trò của thầy Đặng Tư Thành, không nghĩ đến bản thân cũng phải giữ chút thể diện anh ấy.
Khép cánh cửa lại, cô buông tay Sở Mộ Bạch ra, giương mắt nhìn anh hỏi: “Anh muốn cái gì nữa đây? Ở nhà làm loạn vẫn chưa đủ sao?”
Làm loạn? Cô nghĩ anh còn là trẻ con chỉ biết phá hoại hay sao.
Sở Mộ Bạch biết mình đã bắt gian nhầm thời điểm, tuy nhiên, anh vẫn không chịu nhận lỗi.
“Tại sao cô lại tới đây chứ? Còn dắt theo hai đứa nhỏ vào những chỗ không sạch sẽ như vậy nữa.”
Thẩm Vân Hạ thở hắt ra một hơi rồi đáp lại: “Tôi đã gửi hai đứa nhỏ cho bảo mẫu của khách sạn trông coi rồi, anh không cần phải với lo.
Với lại, tôi đến đây để dự tiệc, có gì mà không sạch sẽ.
E là chỉ anh có tật giật mình, mới nghĩ xấu cho người khác mà thôi.”
“Thì…”
Mặc kệ Sở Mộ Bạch, cô chẳng quan tâm đến anh, mở cửa bước vào trong, nhập tiệc với mọi người.
Cánh cửa khép lại, một mình Sở Mộ Bạch trơ trọi giữa hành lang của khách sạn.
Không còn cách nào khác, anh phải từ bỏ việc theo dõi của mình tại đây..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...