Vài giây trôi qua, Sở Mộ Bạch mới hoàn hồn trở lại.
Cảm nhận được một bên gò má mình bỏng rát, anh tức giận vung tay lên định đánh trả nhưng không sao xuống tay được.
“Anh muốn đánh tôi sao? Cứ thử xem.”1
Từ nhỏ đến giờ, anh chưa từng bị phụ nữ đánh, ngay cả mẹ anh là bà Ân Hiểu Cầm cũng chưa từng đánh anh một cái nào.
Vậy mà Thẩm Vân Hạ, người phụ nữ đang đứng trước mặt lại dám đánh anh tới hai lần, còn đâu là tôn nghiêm của thiếu gia nhà họ Sở nữa.
“Cô…”
Là người có quyền, có thế, có ngoại hình.
Trong mắt phụ nữ, anh chính là hình mẫu lý tưởng của biết bao trái tim.
Họ chỉ có thể lấy lòng anh, phục tùng anh, tuyệt nhiên không dám chống đối anh.
Dù là nghĩ tới thôi, Sở Mộ Bạch cũng tin chắc họ chưa bao giờ để ý định đó lóe lên trong đầu.
“Tôi thì sao? Không lẽ tôi chỉ biết phục tùng anh thôi à, không thể phản kháng sao? Anh đừng có mà si tâm vọng tưởng, nếu không có hai đứa nhỏ, tôi tuyệt đối không muốn dính dáng tới anh đâu, dù chỉ là một chút.
Thật phiền phức.”
Sao cơ? Người phụ nữ như cô ta lại chê anh phiền sao? Đúng là không thể ngờ được mà.
“Cô nói tôi phiền sao? Cô mới là…”
“Người như anh chỉ có những ả đàn bà đê tiện như Joyce mới cần thôi.
Tôi không thèm.”
Khi xưa, cô nhẹ dạ cả tin, cứ tưởng Sở Mộ Bạch là một người đàn ông tốt, có trách nhiệm.
Tiếc là, trải qua một thời gian chung sống, cô mới từ từ nhận ra bộ mặt thật của gã đàn ông này.
Ngoài cái mác bảnh bao, đại thiếu gia của một tập đoàn lớn, Sở Mộ Bạch cơ bản chẳng có gì tốt.
Người đẹp mã như anh suy cho cùng không xứng đáng với tình yêu của cô.
“Đầu óc cô có vấn đề à? Cô mà đòi so với Joyce? Đúng là nực cười.”
Thẩm Vân Hạ khoanh tay, nhìn Sở Mộ Bạch rồi cười khẩy: “Cũng đúng, mây tầng nào thì gặp mây tầng đó.
Anh với Joyce cũng vậy, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đương nhiên là đẹp đôi rồi.”
Bị Thẩm Vân Hạ chê thậm tệ, sắc mặt của Sở Mộ Bạch vô cùng khó coi.
Không để cô có cơ hội lấn lướt, anh ta nói: “Từ xuất thân, học vấn cho tới ngoại hình, cô không có cửa so với Joyce của tôi.
Có thời gian thì nên lấy gương soi lại bản thân mình đi.”
“Không cần đâu.
Nữ thần Joyce của anh là nhất, vậy được rồi chứ?”
Rõ ràng là khen người phụ nữ khác trước mặt nhưng giọng điều lại tràn ngập sự châm biếm.
Có vẻ như đối với Thẩm Vân Hạ, Joyce trong mắt cô chỉ là một vỏ quà được thắt chiếc nơ xinh đẹp, không hơn không kém.
Càng tiếp xúc với cô, Sở Mộ Bạch càng hiểu rõ Thẩm Vân Hạ không phải loại phụ nữ cam chịu, dễ dàng bị ức hiếp.
Chỉ cần động với hai đứa nhỏ, cô sẽ xù lông lên như một con nhím sẵn sàng chiến đấu.
“Đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì.
Tôi không hiểu vì sao mẹ tôi lại nhất quyết muốn cô về đây ở chứ? Bản thân cô rõ ràng không xứng đáng có mặt trong ngôi nhà này.”
Đã một lúc trôi qua, hai người họ vẫn tiếp tục khẩu chiến, không ai có ý định nhượng bộ người còn lại: “Vậy thì anh mau mau cưới Joyce đi rồi buông tha cho ba mẹ con tôi.
Tôi không muốn sống ở đây nữa, một người thì ra sức bạo hành con tôi, một kẻ thì muốn giết chết tôi.”
Thẩm Vân Hạ chửi thẳng mặt hắn, không hề kiêng sợ.
Nghe những gì cô nói, Sở Mộ Bạch vô cùng sốc trước thái độ của cô.
Từ lúc nào, Thẩm Vân Hạ đối với anh và Joyce lại có thành kiến lớn đến như vậy.
Không đơn giản chỉ là vì trận đòn roi hôm qua chứ?
Thấy Sở Mộ Bạch không gân cổ lên cãi nữa, Thẩm Vân Hạ nhìn anh nói: “Tôi trả lời vậy anh hài lòng rồi chứ?”
Nói xong Thẩm Vân Hạ lách người qua bên phải, đi ra ngoài.
Sở Mộ Bạch cho rằng Thẩm Vân Hạ vì Đặng Tư Thành nên mới trở mặt với mình.
Do đó, không suy nghĩ nhiều, anh quyết định bám theo để xem cô dám làm gì lén lút sau lưng anh.
Ra tới khoảng sân trước ngôi biệt thự, Thẩm Vân Hạ thấy hai đứa nhỏ đang vui đùa liền gọi:
“Tiểu Thành, Tiểu Nặc, đến đây với mẹ nào!”
Khi hai đứa nhỏ đến trước mặt mình, cô nói: “Đứng im để mẹ chỉnh lại tóc tai, quần áo cho nào!”
“Dạ!” Hai đứa ngoan ngoãn đáp lời, ở sau lưng cô Sở Mộ Bạch vẫn dán chặt tầm mắt vào ba mẹ con họ.
“Được rồi, chúng ta đi thôi!”
“Dạ!”
Mỗi đứa một bên, cô dắt chúng đi ra trước cổng.
Kế đó, Thẩm Vân Hạ gọi một chiếc taxi, ba mẹ con cùng leo lên xe, không màng tới Sở Mộ Bạch.
Họ vừa đi, Sở Mộ Bạch liền leo lên xe, nói với tài xế: “Bám theo chiếc xe kia, tuyệt đối không được để bị phát hiện.”
“Vâng, thưa cậu chủ.”
Cánh cửa khép lại, Sở Mộ Bạch ráo riết bám theo sau.
Lần này anh sẽ đưa ra bằng chứng Thẩm Vân Hạ lén lút qua lại với người đàn ông khác, để xem cô còn dám chống đối anh nữa hay không.
“Thẩm Vân Hạ, cô cứ chờ đó, tôi sẽ không để cô muốn làm gì thì làm đâu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...