Tối hôm đó, sau nói chuyện với Sở Mộ Bạch xong, Thẩm Vân Hạ lững thững đi về phòng.
Lúc này, Sở Mộ Bạch cũng hỏi tội Joyce xong, lén lút đi theo Thẩm Vân Hạ.
Vừa về tới trước căn phòng nhỏ, Thẩm Vân Hạ đã tiếng thút thít từ bên trong vọng ra, liền vội vàng mở cửa.
Lúc này, Tiểu Thành với Tiểu Nặc đang ngồi trên giường, mắt rơm rớm nước.
“Sao thế con?”
“Dạ, con đau.” Tiểu Nặc thành thật nói.
Khác với em, Tiểu Thành hiểu chuyện hơn liền gượng cười bảo: “Dạ, không sao mẹ.”
Lúc này, đứng ở bên ngoài, Sở Mộ Bạch lặng lẽ quan sát những gì đang diễn ra ở bên trong.
“Để mẹ xem nào!”
Rất nhanh chóng, Thẩm Vân Hạ cởi bỏ lớp áo của hai đứa nhỏ ra, nhìn thấy vết thương trên người chúng mà xót xa.
Những vết lằn trên lớp da non khiến Thẩm Vân Hạ đau lòng, không kìm được mà run lên bần bật.
Nhớ lại lúc mình không có ở nhà, Joyce đem hai đứa ra hành hạ, trút giận lên người chúng làm cô muốn tự tay trừng trị Joyce một lần.
Đáng tiếc, Sở Mộ Bạch lại luôn xuất hiện bất ngờ, không đúng thời điểm khiến cô khó chịu.
“Ngồi im, để mẹ bôi thuốc cho.”
Thẩm Vân Hạ kéo học tủ gần giường, lấy thuốc thoa lên vết thương của Tiểu Thành, Tiểu Nặc.
Mỗi khi cô chạm vào người chúng, bàn tay cô cũng run lên theo.
“Á!”
“Đau không con?”
“Dạ không mẹ.” Tiểu Thành đáp lời.
Với vai trò là một người anh lớn, cậu bé tỏ ra hiểu chuyện hơn ai hết.
Chứng kiến mẹ mình khóc hết lần này đến lần khác, Tiểu Thành muốn mẹ yên tâm hơn nên cố gắng kìm nén cơn đau.
Thuốc đã bôi xong, áo cũng mặc lại, Thẩm Vân Hạ ôm con vào lòng, cả ba cùng òa lên khóc nức nở.
Trong căn phòng nhỏ, ba người họ tựa như những ngọn cỏ giữa cánh đồng, nương tựa nhau để chống lại cơn gió đang kéo đến.
“Mẹ ơi, bao giờ mới về nhà mình ạ?”
Tiểu Nặc ngước mắt lên hỏi mẹ, đồng thời bày tỏ niềm mong muốn nhỏ bé trong trái tim mình.
Từ lúc mấy người họ dọn về đây sống, dù có mặt đầy đủ các thành viên trong gia đình song chẳng mấy khi được cười đùa vui vẻ.
Cậu nhớ đến những tháng ngày trước kia, khi chỉ có ba mẹ con nương tựa vào nhau.
Tiểu Thành cũng hỏi theo: “Mình dọn về nhà luôn được không mẹ? Chúng con chỉ cần được sống bên mẹ thôi, không cần gì hết, còn cô Joyce đúng là mụ phù thủy độc ác.”
Trong mắt của trẻ nhỏ, chỉ cần một hành động thôi cũng đủ để khiến chúng đánh giá được một con người.
Tốt hay xấu, bọn trẻ đều nhìn thấy được.
“Vậy để mẹ sắp xếp rồi chúng ta dọn về nhà nhé!”
Thẩm Vân Hạ chưa chắc chắn về quyết định của mình nên trả lời ỡm ờ cho qua chuyện.
Đối với cô mà nói, nhà họ Sở như một cái lồng hẹp vậy, vào thì dễ nhưng ra thì khó, huống hồ gì bố mẹ chồng không có ở nhà, cô không thể cứ thế mà bỏ đi được.
“Dạ!”
Trong làn nước mắt chưa kịp khô, bọn chúng nở nụ cười hiền lành.
Nghe mẹ nói thế, bọn chúng không khỏi hy vọng.
Từ bên ngoài, Sở Mộ Bạch đã nghe rõ cuộc trò chuyện của Thẩm Vân Hạ với hai đứa con, cộng thêm vết thương trên người Tiểu Thành, Tiểu Nặc, anh không thể đứng yên nên đã đi vào.
“Tiểu Thành, Tiểu Nặc!”
Thấy Sở Mộ Bạch đột nhiên xuất hiện, người làm mẹ như Thẩm Vân Hạ liền đứng ra trước chắn để bảo vệ cho hai đứa con thơ của mình.
Chứng kiến cơ thể bị hành hạ của hai đứa nhỏ, Sở Mộ Bạch xót xa từ từ tiến lại gần, muốn chạm vào người Tiểu Thành, Tiểu Nặc để cảm nhận nhưng bị Thẩm Vân Hạ ngăn cản.
“Sao anh lại ở đây?”
“Tôi muốn…”
Sở Mộ Bạch còn chưa nói hết câu, Thẩm Vân Hạ liền chặt cứng họng anh, ra sức đáp lại: “Chúng tôi không cần anh quan tâm, đi mà bảo vệ hai mẹ con Joyce ấy.
Dù sao trong căn nhà này, ba mẹ con chúng tôi chỉ là người ở nhờ thôi, không cần Sở thiếu gia bận tâm.”
Từng lời cô nói như những vết dao đâm thẳng vào tim Sở Mộ Bạch.
Ngay cả chính anh cũng không ngờ được lại có ngày mình bị hắt hủi, trở thành người ngoài trong ngôi nhà của chính mình.
“Nhưng mà…”
“Tôi buồn ngủ rồi, mời anh về phòng cho.
Với lại Tiểu Thành, Tiểu Nặc là con của riêng tôi, nếu anh không xem nó là con thì tôi cũng không cần anh thương hại.”
Trước thái độ lạnh lùng của Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch đành phải rời đi.
Căn phòng thoáng chốc chỉ còn lại mấy mẹ con họ, không gian trở nên yên tĩnh hơn hẳn.
Ru hai đứa nhỏ trở lại giấc ngủ, Thẩm Vân Hạ cứ suy nghĩ mãi về Sở Mộ Bạch.
Rõ ràng trước giờ anh đều không quan tâm đến chúng, sao hôm nay lại tỏ ra nhiệt tình hơn hẳn? Chẳng lẽ anh ta hối hận rồi sao, cô nghĩ.
Được một lát, Thẩm Vân Hạ liền phủ nhận ngay kết luận của mình.
Trong mắt Sở Mộ Bạch, người mà anh coi là gia đình chỉ có duy nhất một mình mẹ con Joyce, làm gì còn chỗ trống nào để dành lại cho ba mẹ con cô.
Cứ tình hình này, Thẩm Vân Hạ đoán chắc rằng sắp đến lúc cô phải rời đi, để lại không gian yên bình cho Sở Mộ Bạch.
Có lẽ, việc trở về nhà họ Sở chính là quyết định sai lầm của cô.
Về tới phòng, Sở Mộ Bạch không sao yên giấc được.
Giả sử nếu anh không nhìn thấy thì thôi, thấy rồi lại không thể yên lòng.
Dù sao Tiểu Thành và Tiểu Nặc cũng là con ruột của anh, không thể để bọn chúng cứ thế mà chịu ấm ức một mình được.
Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Mộ Bạch thấy mình có lỗi với chúng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...