Không thể chợp mắt, Thẩm Vân Hạ lặng lẽ rời khỏi giường.
Khép nhẹ cánh cửa, cô đi ra ngoài, đứng ở ban công nhìn xuống con đường đã vắng bóng người qua lại.
Trong mắt cô, hình ảnh của Sở Mộ Bạch hiện lên vô cùng đáng ghét.
“Sở Mộ Bạch, anh có còn là con người không?”
Cô tự hỏi mình, rồi buông tiếng thở dài ngao ngán.
Cùng lúc đó, Sở Mộ Bạch cũng rời khỏi phòng ngủ, đi ra ngoài hóng gió.
Tình cờ lúc đó, anh bắt gặp Thẩm Vân Hạ đang đứng ở ban công nên ghé lại.
Nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Vân Hạ quay lưng lại thì giật mình, khẽ kêu lên một tiếng:
“Anh…”
Đứng bên cạnh cô, Sở Mộ Bạch nói: “Mới đi làm mà cô đã không coi nhà họ Sở này ra gì rồi.
Đã làm sai còn tỏ thái độ đó với tôi, cô đúng là…”
Bỏ ngoài tai những lời Sở Mộ Bạch vừa nói, cô im lặng ra lên bầu trời đen kịt.
Cuộc sống hiện tại của cô cũng thế, không tìm thấy một chút ánh sáng hy vọng nào.
Không nhận lại được sự tôn trọng của đối phương, Sở Mộ Bạch càng thêm khó chịu:
“Cô có nghe tôi nói không hả?”
“Thẩm Vân Hạ!” Anh gằn giọng, thanh âm phát ra lớn hơn hẳn mọi khi.
“Hừ!”
Thẩm Vân Hạ tỏ thái độ khinh rẻ.
Trong mắt cô, Sở Mộ Bạch chưa bao giờ là chồng, thậm chí là bố của hai đứa nhỏ Tiểu Thành và Tiểu Nặc.
Cô chấp nhận dọn về đây sống là vì mẹ chồng ra sức nài nỉ, tha thiết muốn được ở bên hai đứa cháu ruột.
Có lẽ, trong mắt Sở Mộ Bạch cũng vậy, sự tồn tại của ba mẹ con cô chỉ là một món nợ không hơn không kém.
“Cô bị câm à?”
Sở Mộ Bạch tức giận, nắm chặt lòng bàn tay, dường như không kiềm chế nổi bản thân mình nữa.
Thẩm Vân Hạ nghe anh lải nhải bên tai, mệt mỏi mà đáp lời:
“Đêm rồi anh còn muốn làm gì nữa?”
“Có phải cô và Đặng Tư Thành đang qua lại với nhau đúng không?”
Lại là câu chuyện này, Thẩm Vân Hạ lười đến nỗi chẳng buồn giải thích.
Nếu Sở Mộ Bạch đã muốn lôi chuyện cũ ra nói, cô sẽ nói tới cùng:
“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho người làm hại con tôi, đặc biệt là kẻ muốn tông chết tôi kìa!”
Sở Mộ Bạch sửng sốt, cảm giác bất an dâng lên trong lồng ngực.
Thực sự lúc đó anh chỉ muốn hăm họa, để cô biết khó mà rút lui nhưng lại chẳng thể giải thích rõ ràng với cô được.
“Tôi…”
“Không cần nói nhiều đâu.
Nếu thấy tôi gai mắt, anh có thể nói một tiếng, tôi sẽ rời đi.”
Sở Mộ Bạch thấy lạ.
Bình thường, Thẩm Vân Hạ sẽ gân cổ lên cãi để bảo vệ hai đứa nhỏ.
Vậy mà ngay lúc này đây, Thẩm Vân Hạ lại chịu thỏa hiệp, chọn cách an toàn để kết thúc mọi chuyện.
Hơn nữa, nhìn vào mắt Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch cảm nhận được nỗi hận thù mà cô dành cho mình.
“Có điều này tôi phải nói cho anh biết.
Mấy người đối xử với ba mẹ con tôi thế nào, tôi sẽ trả lại gấp mười lần.”
Anh nhận thấy đây không phải là lời nói đùa.
Từng câu từng chữ mà Thẩm Vân Hạ thốt ra đều thể hiện sự quyết tâm của mình.
Đột nhiên, Sở Mộ Bạch thấy lạnh sống lưng.
Trước khi Thẩm Vân Hạ kịp rời khỏi đó, Joyce đã xuất hiện phía sau.
Lướt qua người kẻ thù, Thẩm Vân Hạ đi vào trong phòng.
Nhận thấy thái độ của Sở Mộ Bạch đối với mình khang khác, Joyce chột dạ, định lên tiếng giải thích cho rõ ràng mọi chuyện thì Sở Mộ Bạch đã đứng ra hỏi tội cô ta.
“Joyce, chuyện hôm nay là sao?”
Ánh mắt lạnh lùng của Sở Mộ Bạch nhìn Joyce khiến cô ta không biết nên bắt đầu từ đâu.
Kể từ khi dọn về nhà họ Sở sống chung, cô ta luôn tìm cách hãm hại Thẩm Vân Hạ.
Lần nào cũng vậy, Joyce luôn đắc ý vì kế hoạch của mình đều thực hiện vô cùng trót lọt, không bị lộ sơ hở nào.
Ấy vậy mà ngay lúc này đây, Joyce cảm thấy Sở Mộ Bạch dường như đã nhìn thấu mọi chuyện.
“Em định rủ hai đứa nhỏ đi chơi nhưng chúng không nghe lời, còn lên tiếng cãi lại em.
Vì vậy em đem cây roi ra, định dọa cho chúng sợ thôi ai ngờ Thẩm Vân Hạ tưởng em đánh chúng nên xô em ngã.
Chuyện chỉ có vậy thôi anh.”
“Chỉ nhiêu đó thôi sao?” Sở Mộ Bạch lạnh lùng hỏi lại, gương mặt không bộc lộ một chút biểu cảm nào rõ ràng.
“Dạ.”
“Anh hiểu rồi, đi ngủ thôi!”
Không còn những cử chỉ ân ái như mọi ngày, Sở Mộ Bạch chầm chậm đi vào trong phòng, Joyce nối gót theo sau.
Qua sự việc ngày hôm nay, Joyce tự nhắc bản thân mình phải thận trọng hơn trong việc trừng trị Thẩm Vân Hạ.
Cánh cửa khép lại, ngôi biệt thự trở về vẻ im lặng vốn có của nó.
Thẩm Vân Hạ biết rằng Joyce sẽ không chịu để yên cho mình, do đó, cô cần phải ra sức bảo vệ Tiểu Thành và Tiểu Nặc.
Về phía mình, Joyce cũng đang suy tính đường đi nước bước nếu như muốn trở thành thiếu phu nhân duy nhất của nhà họ Sở.
“Thẩm Vân Hạ, giữa tôi và cô, chỉ có một người được sống trong căn nhà này.
Do đó, tôi nhất định sẽ không chịu nhượng bộ đâu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...