Sự xuất hiện của Joyce ở nhà họ Sở mới chỉ là tiếng chuông báo hiệu cho một cuộc giông tố sắp nổi lên.
Chính ngay cả Thẩm Vân Hạ cũng không ngờ tới, bản thân lại bị chèn ép như vậy dù cô không có ý định hơn thua với ai.
Sau khi Joyce được ông Sở phê chuẩn vào biệt thự nhà họ Sở ở, vị trí của Thẩm Vân Hạ không còn như trước.
Trong bữa cơm gia đình, ông Sở nói với mọi người:
“Bây giờ Joyce đã về đây sống, bố cũng thấy yên tâm hơn.
Mọi người cũng vì muốn tốt cho con cháu nhà họ Sở nên hai đứa phải bảo ban nhau nhà sống, đừng có gây thêm chuyện.”
“Dạ!”
Là con dâu, cả Thẩm Vân Hạ và Joyce đều không có ý định vô lễ với bố chồng.
Tiếp đó, ông quay sang nói với Joyce: “Bây giờ con đang có thai, phải giữ cho tinh thần được tốt nhất.
Bố sẽ cho người dọn dẹp để con sang gian nhà chính ở, còn Vân Hạ thì ở gian nhà sau.
Con phải ráng nghỉ ngơi nhiều vào, sinh cho nhà họ Sở mộ đứa cháu bụ bẫm.”
“Con cảm ơn bố.” Joyce vui vẻ ra mặt.
Về phần mình, Thẩm Vân Hạ nghe thế liền nuốt nước mắt vào trong, nhịn nhục ăn hết bữa cơm tối hôm nay.
Sau khi cơm nước xong xuôi, cô trở về phòng trong trạng thái mệt mỏi.
tâm lý chán chường.
Vậy là mọi chuyện đã rõ, Joyce được ưu ái hơn mẹ con cô.
Trước giờ tính tình bà Ân Hiểu Cầm vốn ôn hòa nên không tiện ra mặt bênh vực mấy mẹ con Thẩm Vân Hạ.
Gặp con dâu ở ngay cầu thang, bà lựa lời an ủi: “Con đường buồn, mẹ nhất định không để Tiểu Thành, Tiểu Nặc phải chịu uất ức đâu.”
“Con cảm ơn mẹ.”
Về nhà chưa được mấy ngày, ông Sở đã dắt bà Ân Hiểu Cầm ra nước ngoài du lịch, tiện thể xem xét tình hình làm ăn của chi nhánh công ty ở bên này.
Căn nhà giờ do Sở Mộ Bạch quản lý, anh muốn làm gì mà chẳng được.
Biết chuyện Joyce được dọn lên ở gian nhà chính, người vui hơn ai hết chính là Sở Mộ Bạch.
Vốn dĩ anh đã ghét Thẩm Vân Hạ, người tự cho mình là chủ nhân của căn nhà này, dùng thủ đoạn leo lên giường để đặt chân vào nhà họ Sở nên giờ có cơ hội, anh phải để cô không được đắc ý nữa.
Hôm nay Thẩm Vân Hạ thấy mệt trong người, không xuống ăn cơm nên nhờ quản gia đem lên phòng cho mình.
Lúc quản gia chuẩn bị đem thức ăn lên cho Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch nhìn thấy liền hỏi: “Đi đâu đó?”
“Thưa cậu chủ, tôi đem bữa tối lên cho cô Hạ.”
“Không cần đâu, cô ta đói thì tự xuống mà ăn.
Từ hôm nay dặn tất cả mọi người, chỉ cần hầu hạ một mình Joyce là đủ.”
“Vâng.”
Với thân phận người làm, quản gia chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân.
Dù biết mẹ con Thẩm Vân Hạ bị phân biệt đối xử, cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Đợi mãi mà không thấy người làm bưng thức ăn lên, Thẩm Vân Hạ sốt ruột.
Ở trong phòng, Tiểu Thành với Tiểu Nặc liên tục réo mẹ:
“Mẹ ơi, con đói!”
“Đói!”
“Được rồi, hai đứa ngồi đây nhé, mẹ xuống lấy cơm cho bọn con ăn.”
“Dạ.”
Sắp được ăn, hai đứa trẻ liền nín khóc, háo hức chờ đợi.
Thẩm Vân Hạ để Tiểu Thành chơi với em, còn bản thân thì đi xuống cầu thang tiến vào nhà bếp.
Nhìn trước nhìn sau, cô không thấy ai cả liền nghĩ người làm bận nên chính bản thân mình sẽ bắt tay vào nấu ăn.
Biết chuyện Sở Mộ Bạch bảo người làm chỉ cần hầu hạ mình, Joyce được nước làm tới, không cho phép ai thông báo với Thẩm Vân Hạ một lời, để cô chờ đợi trong vô vọng.
Thấy Thẩm Vân Hạ đi vào bếp, Joyce cũng nối gót theo sau.
Tình cờ, Joyce cũng có kế hoạch ức hiếp Thẩm Vân Hạ.
Thấy Thẩm Vân Hạ lúi húi trong bếp, Joyce bước lại gần, buông lời chế giễu: “Bình thường cô kiêu ngạo lắm mà, tự cho mình là thiếu phu nhân nhà họ Sở, vậy mà bây giờ lại phải hạ mình xuống làm công việc của hạ nhân.
Thẩm Vân Hạ, cô thật là biết cách thay đổi hình tượng của bản thân mình đó.”
Không quan tâm tới sự xuất hiện của Joyce, Thẩm Vân Hạ phớt lờ cô ta.
Ngay lúc này, Thẩm Vân Hạ chỉ muốn tập trung nấu cho cho hai anh em Tiểu Thành và Tiểu Nặc ăn, không rảnh đôi co với Joyce.
Bật bếp lên, Thẩm Vân Hạ bắc một nồi nước sôi để nấu canh, Joyce liền vin vào đó đổ thừa cho cô.
“Thẩm Vân Hạ, ai cho phép cô ăn cắp yến sào của tôi?” Joyce lớn tiếng chất vấn.
Người tính không bằng trời tính, Thẩm Vân Hạ với tay chỉ muốn lấy nấm đông cô nhưng không ngờ túi yến sào lại rơi xuống, tạo cơ hội cho Joyce lên mặt dạy đời cô.
“Tôi không có.”
Thẩm Vân Hạ một mực phủ nhận, định bỏ lại túi yến sào mà Sở Mộ Bạch mua bồi bổ cho Joyce về chỗ cũ thì bị cô ta giật lấy, ép cô phải thừa nhận tội trạng không thuộc về mình.
“Chứng cứ rành rành đây mà cô còn chối à? Được thôi, tôi sẽ để anh Bạch phân xử xem ai đúng ai sai, đến lúc đó hậu quả thế nào cô tự chịu.”
Nhịn đói gần mười lăm tiếng đồng hồ, Thẩm Vân Hạ thực sự không còn sức để cãi nhau với Joyce nữa.
Cô thở dài, mặc cho Joyce cố tình làm lớn chuyện..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...