Sở Mộ Bạch đi rồi, Thẩm Vân Hạ ngồi thụp xuống tại chỗ, tay chân bủn rủn hết cả.
Cô không ngờ rằng giữa hai đứa con với Joyce, Sở Mộ Bạch lại cho hằng cô ấy quan trọng hơn tất cả.
Lúc này, một chút đồng cảm mà cô dành cho anh ta đã mất, chỉ còn lại sự đau đớn và thất vọng.
Nhận thấy vẻ mặt tức tối của Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch vô cùng đắc ý.
Vậy là anh có thể trả thù việc cô ngoại tình, đồng thời bảo vệ được người mình yêu.
Sau khi nói chuyện với cô xong, Sở Mộ Bạch trở về phòng, dịu dàng ôm Joyce vào lòng.
“Đầu tuần sau anh sẽ cho người dọn đồ từ chung cư của em tới đây.
Từ nay về sau, chúng ta đã là người một nhà rồi.”
“Như vậy… liệu có ổn không anh?”
Trái ngược với sự hào hứng ở trong lòng, Joyce trưng ra bộ mặt lo lắng.
Nhìn gương mặt thiểu não của cô, Sở Mộ Bạch lại ân cần săn sóc: “Người ta nói phụ nữ mang thai không nên ủ rũ, em phải vui lên thì con chúng ta mới hoạt bát được.
Yên tâm đi, dù trời có sập xuống cũng có anh lo cho hai mẹ con em.”
“Dạ!”
Bước đầu đã thành công khiến Thẩm Vân Hạ trong mắt Sở Mộ Bạch đã xấu nay còn tồi tệ hơn, Joyce nhận thấy việc hợp tác với Ngô Thần Thần chính là một quyết định sáng suốt.
Cứ đà này, chẳng mấy chốc nhà họ Sở sẽ không còn dấu vết của Thẩm Vân Hạ nữa.
Nghĩ đến ngày đó, Joyce mường tượng về một cuộc sống mà cô hằng mong ước.
Đêm buông xuống trên con phố dài, căn phòng bỗng chốc yên tĩnh hẳn đi.
Trong phòng ngủ cách đó một tầng lầu, bà Ân Hiểu Cầm đang gọi điện trao đổi với chồng.
“Mộ Bạch muốn đưa Joyce về đây ở nhưng tôi phản đối rồi.
Như vậy không tốt cho Vân Hạ với hai đứa cháu.”
Từ trong suy nghĩ của mình, bà Ân Hiểu Cầm đã mặc định Thẩm Vân Hạ là con dâu chính thức của nhà họ Sở, Tiểu Thành và Tiểu Nặc là hai đứa cháu mà bà yêu thương nhất, muốn bù đắp cho chúng những gì thiếu sót trong thời gian qua.
Tuy nhiên, ông Sở lại không nghĩ vậy.
Qua cuộc trò chuyện với vợ hàng đêm qua điện thoại, ông đã có chính kiến riêng của mình.
“Công việc ở bên đây sắp xong rồi, tôi sẽ về trong nay mai.
Mọi chuyện còn lại tôi sẽ tự mình giải quyết.”
Thấy chồng kiên quyết nói thế, bà Ân Hiểu Cầm cũng không có ý kiến gì thêm.
Cuộc gọi kết thúc, bà Ân Hiểu Cầm vẫn chưa ngủ được nên tìm sang phòng để đắp chăn cho Tiểu Thành, Tiểu Nặc.
Qua khe hở của cánh cửa, bà thấy Thẩm Vân Hạ đang chăm sóc cho hai đứa cháu nên không làm phiền nữa.
Ngày hôm sau, ông Sở đáp chuyến bay sớm nhất về nước.
Vừa về tới nhà, ông đã nói chuyện với vợ:
“Đã là giọt máu của nhà họ Sở thì không thể để lưu lạc bên ngoài được.
Nhà chúng ta có truyền thống huyết mạch cao, ai cũng muốn khai chi tán diệp để kéo dài hưng thịnh của gia tộc.
Bà hiểu ý tôi nói không?”
“Tôi biết rồi.”
“Bây giờ tôi sẽ cho người đón Joyce về nhà chúng ta ở, hy vọng có thể bảo vệ được con cháu nhà họ Sở.
Về phía Vân Hạ, bà lựa lời nói cho nó hiểu.”
“Được rồi, ông đi nghỉ chút đi.”
Rời khỏi phòng khách, ông Sở quay về phòng nằm nghỉ.
Bay suốt một chặng đường dài, sự mệt mỏi giờ mới bộc lộ ra trên cơ thể.
Cũng ngay lúc này, ông nhận ra mình đã không còn trẻ nữa.
Thấy chồng đã quyết, bà Ân Hiểu Cầm cũng không dám làm trái lời.
Còn về phía mẹ con Thẩm Vân Hạ, bà để cô tự hiểu, bản thân sẽ quan tâm chúng nhiều hơn.
Vừa đi làm về, Sở Mộ Bạch đã thấy cấp dưới dọn đồ của Joyce về biệt thự nhà họ Sở.
Hỏi ra mới biết đây là ý của bố anh, Sở Mộ Bạch vô cùng hài lòng.
Không cần tới sự đồng ý của bà Ân Hiểu Cầm, mọi chuyện cũng được giải quyết ổn thỏa.
Đứng bên thành lan can nhìn xuống tầng 1, Thẩm Vân Hạ phẫn nộ thay hai đứa con trai của mình.
Từ nhỏ chúng ta đã thiếu tình yêu thương của bố, giờ phải san sẻ tình cảm thiêng liêng đó với một đứa bé còn chưa chào đời.
Rồi chúng sẽ nghĩ gì về Sở Mộ Bạch đây – người bố đã bỏ rơi chúng nhiều năm trời? Trong phút chốc, Thẩm Vân Hạ đột nhiên có ý nghĩ xấu xa, chợt thoáng qua trong đầu: Chắc gì đứa con Joyce đang mang là của nhà họ Sở?
Đi lên cầu thang, nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch lại không kiềm chế được mà lên giọng với cô:
“Đây là ý của bố tôi, cô biết mình nên làm gì rồi chứ?”
“Sở Mộ Bạch, có bao giờ anh nghĩ tới hai đứa nhỏ không?”
Dù cô mới dọn về nhà họ Sở ở không bao lâu nhưng đã xảy ra không ít chuyện.
Những chuyện đó cô có thể đối phó được, riêng về việc đảm bảo cho Tiểu Thành và Tiểu Nặc phát triển bình thường thì lại không chắc chắn.
Việc mong chờ sự thấu hiểu từ anh là không thể, Sở Mộ Bạch đút tay vô túi quần rồi dõng dạc tuyên bố:
“Đừng đem hai đứa con ra hù tôi.
Tốt nhất là cô nên yên phận mà sống, đừng làm chuyện gì quá đáng.”
Buông lời cảnh cáo Thẩm Vân Hạ xong, Sở Mộ Bạch lướt ngang qua người cô, về phòng hội họp với Joyce..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...