Sở Thiếu Quay Đầu Ngày Ngày Ăn Vả
Ban đầu, Joyce định dạy dỗ cho Ngô Thần Thần một bài học, ai ngờ lại tìm được đồng minh.
Hóa ra Ngô Thần Thần cũng giống như cô ta, có chung kẻ thù là Thẩm Vân Hạ.
Có thêm một người giúp sức, Joyce càng tự tin hơn với việc yên vị làm thiếu phu nhân nhà họ Sở.
Tối hôm đó, sau khi mời thầy Đặng Tư Thành ăn một bữa cơm để bày tỏ lòng biết ơn, Thẩm Vân Hạ về nhà trong trạng thái tinh thần vô cùng tốt.
Cuối cùng sau bao nhiêu trắc trở, Thẩm Vân Hạ cũng tìm được việc làm, tự mình có thể chăm lo cho hai đứa con nhỏ.
Nhưng cô không hề biết rằng, một cơn giông nữa lại sắp nổi lên, đặt cô ở thế tiến thoái lưỡng nan.
Rời khỏi nhà hàng đó trước khi bị Thẩm Vân Hạ phát hiện, Ngô Thần Thần liền liên lạc với Joyce.
Nhận được cuộc gọi từ tay sai của mình, Joyce vui vẻ bắt máy:
“Tôi nghe đây!”
“Tôi vừa bắt gặp Thẩm Vân Hạ đi ăn cùng một người đàn ông khác.
Tôi đã tranh thủ chụp lại mấy bức ảnh, bây giờ sẽ gửi sang cho cô ngay.”
“Tốt lắm! Mọi chuyện còn lại tôi sẽ tự lo liệu.”
“Vậy nhờ cô!”
Kết thúc cuộc gọi với Joyce, Ngô Thần Thần gửi những tấm ảnh qua cho Joyce, còn mình thì thong thả đi về.
Trên suốt đường đi, Ngô Thần Thần đắc ý ra mặt: “Đợi tôi giải quyết Thẩm Vân Hạ xong rồi sẽ đến lượt cô, Joyce ạ!”
Hóa ra việc bắt tay với Joyce chỉ là kế hoạch tạm thời của Ngô Thần Thần, sau đó bản thân cô ta sẽ tự mình thay thế vị trí của Joyce, đường đường chính chính trở thành thiếu phu nhân nhà họ Sở - một giấc mơ thật cao sang.
Cùng lúc đó, Joyce đã đưa cho Sở Mộ Bạch xem những tấm ảnh mà Ngô Thần Thần gửi với giọng điệu hết sức vô tội:
“Em cũng không biết vì sao Thẩm Vân Hạ lại làm thế.
Cái này là do bạn của em chụp được rồi gửi cho em, chỉ là vô tình thôi.”
Thấy Thẩm Vân Hạ cùng cười nói vui vẻ với người đàn ông xứng đáng tuổi bố mình, Sở Mộ Bạch lại càng thêm tức tối.
Cô ta ngoại tình anh cũng anh không thấy tiếc nuối vì vốn dĩ anh không có tình cảm với Thẩm Vân Hạ nhưng lại làm chuyện này giữa thanh thiên bạch nhật thì thật đáng xấu hổ.
“Cô ta đúng là điên rồi mà.”
“Có khi nào chỉ là hiểu lầm thôi không anh? Có khi…” Joyce tỏ vẻ tốt bụng, mở lời nói giúp cho Thẩm Vân Hạ.
Nhưng dù cô có nói biết bao nhiêu lần đi nữa, Sở Mộ Bạch cũng không có ý định trao niềm tin nơi người phụ nữ ấy.
“Ai chứ Thẩm Vân Hạ thì chuyện gì cô ta cũng có thể làm được.
Nếu không dạy cho cô ta một bài học, chắc chắn nhà họ Sở sẽ bị người ta cười nhạo cho mà coi.”
Ngay lúc này Sở Mộ Bạch cũng không hiểu nổi vì sao bản thân lại tức tối như vậy.
Vốn dĩ anh không có tình cảm với Thẩm Vân Hạ, chỉ cần làm lơ không phải tốt hơn sao? Nghe tiếng bước chân ở ngoài hành lang, Sở Mộ Bạch cầm theo điện thoại của Joyce, tới tìm Thẩm Vân Hạ hỏi cho ra lẽ.
Tru.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...