Sở Thiếu Quay Đầu Ngày Ngày Ăn Vả


Thẩm Vân Hạ lớn tiếng trả lời Sở Mộ Bạch.

Bao nhiêu dồn nén trong lòng cô đã được giải tỏa, cơn nóng cũng dịu đi.

Sở Mộ Bạch thấy cô như phát điên, liền ngần ngại nói:
“Tốt nhất là mọi chuyện giống như lời cô nói.

Không thì… đừng trách vì sao tôi tàn nhẫn.”
Buông một ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, Sở Mộ Bạch rời đi ngay sau đó.

Bước ra khỏi phòng của cô, anh đóng sầm cửa lại như dứt khoát bỏ một món đồ cũ.

Cũng ngay lúc này, điện thoại của Thẩm Vân Hạ vang lên.

Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, cô điều chỉnh lại hơi thở rồi bắt máy:
“Dạ, em nghe thầy!”
Người ở đầu dây bên kia là Đặng Tư Thành – kẻ được cho là cùng cô “làm chuyện xấu hổ”.
“Sáng mai em có bận gì không? Nếu không thì tới trường gặp thầy một chút, thầy có chuyện muốn trao đổi với em.”
“Dạ được ạ!”
Cuộc trò chuyện chỉ vỏn vẹn vài phút nhưng Thẩm Vân Hạ cũng lờ mờ đoán được lý do.


Ắt hẳn thầy đã nghe được những tin đồn không hay về mình, tìm cô tới để chọn phương án giải quyết.

Tuy nhiên khi đến nơi, Thẩm Vân Hạ mới biết mình lo lắng không đâu rồi.
Sáng hôm sau, Thẩm Vân Hạ ăn mặc chỉnh tề tới gặp thầy Đặng Tư Thành.

Sau khi tin đồn thất thiệt xảy ra, việc chạm mặt với Đặng Tư Thành khiến cô có chút ngượng ngùng.
“Em chào thầy”
“Ừ, ngồi đi.”
Giải quyết xong phần công việc còn dang dở, Đặng Tư Thành rời khỏi bàn làm việc tới ngồi đối diện cô.

Nhìn Thẩm Vân Hạ, Đặng Tư Thành lên tiếng hỏi:
“Em vẫn ổn chứ?’
Không cần nói quá rõ ràng, Thẩm Vân Hạ cũng đoán được việc thầy muốn hỏi.

Nở một nụ cười gượng gạo, cô đáp:
“Em không sao ạ!”
“Vậy thì tốt! Chúng ta không làm gì hổ thẹn, cứ thoải mái mà sống thôi.

Tin đồn nổi lên rồi sẽ chìm, người trong sạch thì không cần tự thanh minh cho chính mình.”
“Dạ!”
Nhấp một ngụm trà, Đặng Tư Thành nói rõ lý do muốn gặp cô hôm nay:
“Thầy là người theo sát em trong suốt quá trình làm khóa luận, thầy biết em là một người có năng lực.

Bây giờ cũng đã tốt nghiệp lớp tại chức rồi, em đã có dự định gì cho mình chưa?”
Đặng Tư Thành bày tỏ sự quan tâm trên cương vị là một thầy giáo.

Về phía mình, Thẩm Vân Hạ cũng có cùng suy nghĩ: “Em đợi sau khi hoàn tất hồ sơ sẽ đi xin việc ạ!”
“Thế này đi, thầy có một người quen, môi trường ở công ty đó cũng khá tốt.

Bây giờ chỗ đó đang tuyển nhân sự, thầy ghi cho em địa chỉ, em qua đó phỏng vấn xem sao.”
“Dạ, em cảm ơn thầy.”
“Đợi thầy một lát.”
Đặng Tư Thành rời khỏi chỗ ngồi, trở lại bàn làm việc tìm thông tin từ quyển sổ tay của mình.

Mở đúng trang ghi chú, ông cẩn thận chép lại địa chỉ vào một tờ giấy nhớ rồi đưa cho Thẩm Vân Hạ:
“Đây, cầm lấy đi.

Nhất định phải thành công nhé!”
“Em sẽ cố gắng hết sức.”

Trên đường về nhà, Thẩm Vân Hạ đã mường tượng ra tương lai tươi sáng cho chính mình.

Sau khi được nhận việc, cô sẽ đi làm chăm chỉ, có lương đều đặn mỗi tháng để lo cho hai đứa con.

Cuộc sống mơ ước của cô chỉ có vậy, bình yên sống qua ngày.
Ngày hôm sau, Thẩm Vân Hạ theo địa chỉ tới công ty mà Đặng Tư Thành giới thiệu.

Lúc cô đến, bên ngoài đã xuất hiện nhiều ứng viên khác đang chờ đợi.

Trong lúc đợi đến lượt, cô lặng yên quan sát mọi thứ xung quanh, mặt ai cũng căng thẳng, tập trung nhìn về phía căn phòng đang được đóng chặt cửa.

Qua tấm kính thủy tinh, họ cố gắng quan sát nét mặt của ban giám khảo nhưng không ai có thể đoán được họ đang nghĩ gì.

Vì vậy, họ đành thở một hơi dài thườn thượt, lòng bồi hồi lo lắng.
“Thẩm Vân Hạ!”
Đến lượt mình, cô đứng dậy, đeo theo hồ sơ đi vào trong.

Đối diện với bộ phận tuyển dụng, Thẩm Vân Hạ ngồi ngay ngắn, tập trung quan sát gương mặt của họ.

Ngay lúc này, lòng cô vẫn tràn trề hy vọng.
“Cô tốt nghiệp ở lớp tại chức nhỉ?”
“Vâng!”
“Thành tích không tệ.” Mấy người đó đều gật gù đồng ý.

Sau đó, họ hỏi cô kiến thức xã hội và kiến thức chuyên môn, Thẩm Vân Hạ đều trả lời lưu loát.

Tuy nhiên, trong giây phút mà cô ngỡ mình đã nắm chắc mọi thứ trong tay, kết quả lại khiến cô hụt hẫng.

“Biểu hiện của cô rất tốt, thành tích không tồi.

Tuy nhiên, ở vị trí này, chúng tôi cần một người vừa có năng lực vừa có ngoại hình tốt để giao thiệp với khách hàng.

Cảm ơn cô đã đến tham gia buổi phỏng vấn của chúng tôi, hy vọng sẽ có cơ hội được hợp tác với cô trong tương lai.”
“Vâng.”
Nhận lại hồ sơ từ tay họ, Thẩm Vân Hạ lững thững đi ra ngoài.

Nhớ đến Tiểu Thành và Tiểu Nặc, cô lại tự động viên chính mình, mạnh mẽ vượt qua những trở ngại.

Tuy nhiên, những ngày sau đó, cô đi phỏng vấn chỗ này đến chỗ khác đều bị từ chối, Thẩm Vân Hạ có phần nhụt chí.
“Không thể như thế này được.

Mình nhất định phải thay đổi.”
Sáng hôm nay, Thẩm Vân Hạ sửa soạn kỹ càng rồi mới ra khỏi nhà, còn cẩn thận dùng kem che khuyết điểm trên gương mặt.

Đụng độ với Sở Mộ Bạch ở cổng, anh cười khẩy:
“Người xấu như cô có trang điểm cách mấy cũng không đẹp lên được đâu.

Vô dụng thôi!”
Thẩm Vân Hạ không quan tâm, cứ vậy mà bỏ đi trước..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui