Sở Thiếu Quay Đầu Ngày Ngày Ăn Vả


Thẩm Vân Hạ ngay lập tức rời khỏi đó, bước chân trở nên vội vã.

Sở Mộ Bạch khiến cô rất thất vọng, tựa như lúc anh đào hôn sang nước ngoài vào bốn năm trước.

Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Từ đầu đến cuối, đối với Sở Mộ Bạch, mẹ con cô chỉ là gánh nặng trên vai anh mà thôi.
Sáng hôm sau, Thẩm Vân Hạ dậy thật sớm, chuẩn bị đưa hai con đến trường.

Tạm thời cô chẳng muốn nhìn mặt anh, mắc công lại ôm bực tức vào người.
“Để mẹ kêu Mộ Bạch chở con và hai đứa nhỏ đến trường.” Bà Ân Hiểu Cầm lên tiếng.
“Dạ không cần đâu mẹ.

Một mình con đưa Tiểu Thành và Tiểu Nặc đến trường là được rồi, để anh ấy ngủ thêm đi.”
“Vậy đi cẩn thận nhé!”
Trước khi theo mẹ đến trường, hai đứa trẻ ngoan chạy tới ôm lấy bà nội, hôn lên má rồi mới đi học.

Nhìn thấy hai đứa cháu, bà Ân Hiểu Cầm vô cùng vui mừng, tựa như được sống lại ngày Sở Mộ Bạch còn nhỏ.

Bánh xe chuyển động, chẳng mấy chốc dừng lại trước trường học của Tiểu Thành và Tiểu Nặc.

Đưa con tới trước cổng trường, Thẩm Vân Hạ căn dặn:
“Hai đứa học ngoan nhé!”
“Dạ!”
Chúng gật đầu, cười híp mắt, vẫy tay tạm biệt mẹ rồi mới lon ton chạy vào trong lớp.

Lúc này, Thẩm Vân Hạ nhìn theo cho tới khi bóng chúng khuất dần trong tầm mắt rồi mới xoay người lại.

Trong khi cô định trở lại xe của tài xế thì một chiếc xe khác dừng lại trước mặt cô, người bước xuống là kẻ không hề xa lạ.
“Chào cô!”
Joyce xuất hiện với vẻ ngoài rạng rỡ, tiện tay mở mắt kính ra để nhìn người trước mặt.

So với những gì cô ta tưởng tượng, Thẩm Vân Hạ thật sự còn không chạm tới mức đó.
“Joyce!”
Bất ngờ trước sự xuất hiện của tình địch, Thẩm Vân Hạ ngây người ra một chút.

Cô ta tới đây làm gì, Sở Mộ Bạch đâu có đi cùng mình.
“Lâu quá không gặp, hình như cô vẫn ổn.

Nhưng mà sao tôi không thấy anh ấy nhỉ?”
Nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trước ngó sau, Joyce chỉ thấy mỗi Thẩm Vân Hạ, không có Sở Mộ Bạch đi cùng.
“Không lẽ anh ấy không nói gì cho cô sao?”
“Có chứ, đương nhiên là tôi biết.

Hôm qua chúng tôi còn nói chuyện rất khuya đó, làm gì có thời gian cùng cô đưa con tới trường.”
Thẩm Vân Hạ biết cô ta tới để xem mình thảm hại đến thế nào.

Tuy nhiên, cô không có ý định tiếp chuyện với người phụ nữ này.

Nhún vai một cái, Thẩm Vân Hạ định bỏ đi thì Joyce đưa tay ra cản lại: “Khoan đã, tôi chưa nói xong.”
Thấy Thẩm Vân Hạ đứng yên, Joyce tiếp tục châm biếm:
“Mấy năm qua chúng tôi luôn ở bên nhau, tình cảm vô cùng khăng khít.


Cô cũng biết vì sao anh ấy đào hôn rồi đi ra nước ngoài đúng không? Thẩm Vân Hạ, tôi nói cho cô biết, cô đừng tưởng có thể dùng hai đứa con để nối lại tình xưa với anh ấy.

Không thể nào đâu.”
Sự xuất hiện của Thẩm Vân Hạ ở nhà họ Sở khiến Joyce lo lắng.

Mặc dù cô ta biết Sở Mộ Bạch chỉ có tình cảm với mình nhưng làm sao biết được Thẩm Vân Hạ có giở trò gì để lôi kéo Sở Mộ Bạch hay không? Là phụ nữ nên cô ta cũng biết, ai cũng có lòng tham và muốn sở hữu, huống gì một người đàn ông xuất chúng như Sở Mộ Bạch.
“Tôi không có ý định sẽ cướp Sở Mộ Bạch từ tay của cô.

Vậy nên cô cứ yên tâm, muốn làm gì cũng được, chỉ cần để ba mẹ con tôi được yên thôi.”
Trước khi tới đây, Joyce đã hình dung ra cảnh tượng Thẩm Vân Hạ nổi khùng lên trước mấy lời khiêu khích của cô, cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Thật không ngờ Thẩm Vân Hạ lại dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh đáp lại lời cô.

Không làm cho Thẩm Vân Hạ nổi giận được, Joyce không cam tâm bèn chạm nhẹ tay vào Thẩm Vân Hạ, bày trò ngã lăn ra đất khi thấp thoáng thấy bóng Sở Mộ Bạch từ xa.
“A!”
Thấy người yêu của mình bị ức hiếp, Sở Mộ Bạch lao tới, không hỏi không rằng mà tát Thẩm Vân Hạ một bạt tai:
“Bốp!”
Đột nhiên bị anh đánh vào má, Thẩm Vân Hạ cảm thấy choáng váng, sau đó là cảm giác bỏng rát truyền đến.
“Em có sao không?”
Ngồi xuống bên cạnh Joyce, Sở Mộ Bạch ân cần hỏi han cô ta, đỡ người vừa ngã đứng dậy.

Lúc này, Thẩm Vân Hạ tức tối nói:

“Anh lấy quyền gì mà tát tôi?”
“Thật không ngờ cô lại là người xấu xa đến như vậy.

Ai cũng không tha, nhất định phải hãm hại họ cho bằng được.” Sở Mộ Bạch trừng mắt nhìn Thẩm Vân Hạ, cánh tay vẫn đỡ lấy Joyce.
Thẩm Vân Hạ nhìn Joyce, nhếch môi nói: “Cô ta tự ngã, tôi chẳng làm gì cả.”
“Cô không cần biện minh cho mình đâu, tôi thấy hết rồi.

Chỉ vì muốn trèo cao, muốn chiếm hữu tôi nên cô mới bày ra mấy trò này phải không? Đừng có mơ, tôi sẽ không bao giờ yêu người như cô đâu.”
Sở Mộ Bạch không hề hay biết rằng, lời anh nói chẳng có giá trị gì trong tương lai.

Đến lúc đó khi nghĩ lại, Sở Mộ Bạch ước gì mình có thể mất trí nhớ cho mà xem.
“Anh đừng có tưởng bở, nên về nhà lấy gương soi lại thì hơn.

Tôi chẳng rảnh để quan tâm đến anh đâu.”
Giờ trong lòng cô chỉ có mỗi Tiểu Thành và Tiểu Nặc, những thứ khác không còn quan trọng nữa.

Thấy hai người họ cãi nhau, Joyce vô cùng đắc ý, cười thầm trong bụng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui