Thẩm Vân Hạ ngắm nhìn bản thân mình trong gương.
Đã bao lâu rồi cô không tô son điểm phấn, không mua quần áo mới, không cắt một kiểu tóc thời thượng? Đã bao lâu rồi cô không ra ngoài tụ tập bạn bè, mua sắm thỏa thích và tận hưởng thanh xuân của bản thân? Thẩm Vân Hạ chán ghét cuộc hôn nhân với Sở Mộ Bạch là thật, nhưng cô bỏ bê bản thân mình cũng là thật.
Trước đây không phải cô từng có cuộc sống an nhiên, tự tại, vui vẻ đó sao? Vì sao bây giờ cô lại chôn chặt hết những niềm vui của bản thân mình, trói buộc mình vào cuộc hôn nhân này?
Thẩm Vân Hạ từng là hoa khôi giảng đường được bao nhiêu người theo đuổi, thế mà giờ đây, cô không khác gì một bà thím sồ sề, xấu xí.
Sở Mộ Bạch, Sở Mộ Nhiên và cả Ngô Thần Thần đều chê bai cô, xỉa xói cô.
Cứ hễ nhớ đến những lời cay độc của bọn họ, Thẩm Vân Hạ lại cảm thấy uất hận không thôi.
Thẩm Vân Hạ càng nhìn bản thân càng cảm thấy xót xa vô cùng, cô không biết yêu thương chính mình, tôn trọng và trân trọng chính mình thì làm sao có thể đòi hỏi điều đó từ người khác?
Nghĩ như vậy, Thẩm Vân Hạ âm thầm hạ quyết tâm.
Cô sờ sờ đống mỡ dày cộm trên bụng, mông, đùi và cánh tay của mình, tự mình chán ghét chính mình.
“Cứ như vậy, mình sẽ không bao giờ quay trở lại như xưa nữa.” Thẩm Vân Hạ tự nhủ với chính mình, hiện tại cô rất khát khao được thay đổi bản thân, trở lại là Thẩm Vân Hạ vui vẻ hoạt bát của ngày xưa.
Thẩm Vân Hạ quyết định sẽ mua một số loại mỹ phẩm phù hợp, sau đó đến một spa làm đẹp khá có tiếng trong thành phố để thay đổi ngoại hình của bản thân.
Nào ngờ, Thẩm Vân Hạ vừa đến trước cửa spa, một đôi tình nhân lại đang khoác tay nhau rời khỏi đó.
Thẩm Vân Hạ nhìn thấy Sở Mộ Nhiên và Lê Tử Sách, theo bản năng mà tránh né, cô hoàn toàn không muốn để Lê Tử Sách bắt gặp bộ dạng thê thảm, xấu xí này của mình.
Thế nhưng, xui xẻo thay, Lê Tử Sách đã nhìn thấy Thẩm Vân Hạ, hắn tranh thủ lúc Sở Mộ Nhiên đang nói chuyện điện thoại mà nở nụ cười chào cô.
Thẩm Vân Hạ bối rối cúi đầu, chỉ thấy ánh mắt hắn đau đáu nhìn cô một cách áy náy, xót xa và tiếc nuối vô hạn.
“Vân Hạ, em… đến đây chăm sóc da à?” Lê Tử Sách bắt chuyện với Thẩm Vân Hạ.
Thẩm Vân Hạ theo bản năng rụt người lại, lùi về sau vài bước.
Lúc này cô chỉ cảm thấy bản thân mình dơ bẩn, hèn kém, xấu xí và đáng ghét đến tận cùng, không còn xứng đáng ở bên cạnh Lê Tử Sách nữa.
“Vâng.
Tôi đi trước, chào anh!” Thẩm Vân Hạ lạnh lùng đáp, sau đó ngoảnh mặt đi.
Nhìn bóng lưng vội vã của cô, Lê Tử Sách lại không tự chủ được mà níu cánh tay cô lại.
Thẩm Vân Hạ hoảng hốt giãy ra, lúng túng đến mức đứng cũng không vững.
“Em… em dạo này thế nào? Anh chỉ muốn hỏi thăm em một chút mà thôi.”
“Vẫn tốt.” Thẩm Vân Hạ thờ ơ đáp, cố nhìn đi nơi khác để che đi vành mắt nóng ran và đỏ hoe lên của chính mình.
Lê Tử Sách vô cùng ân hận, chua xót.
Con đường mà hắn chọn thì ra lại lắm đắng cay như thế! Thẩm Vân Hạ không hạnh phúc, bản thân hắn cũng không hề có lấy một ngày vui vẻ.
“Tử Sách, anh nhìn đi đâu vậy? Có nghe em nói gì không?” Thanh âm của Sở Mộ Nhiên lập tức đưa lại bên tai Lê Tử Sách, kèm theo đó là cái trừng mắt hung tợn.
Lê Tử Sách bối rối nhìn cô ta, mỉm cười một cách gượng gạo.
Tất nhiên, Sở Mộ Nhiên đã nhìn thấy Thẩm Vân Hạ đang đứng cách đó không xa.
Thẩm Vân Hạ làm bộ như không thấy hai người bọn họ, giả vờ cắm mặt vào cái điện thoại trên tay.
“Vân Hạ, cũng đến đây chăm sóc da à?”
Sở Mộ Nhiên đột nhiên lên tiếng rồi chủ động đi về phía Thẩm Vân Hạ, khiến cô giật mình ngước mắt lên.
Khuôn mặt đầy tàn nhang bỗng rặn ra một nụ cười chua chát.
Sở Mộ Nhiên quả nhiên là xinh đẹp, nóng bỏng hơn xưa.
Chẳng trách Lê Tử Sách bây giờ lại thích cô ta như vậy.
Nhìn dáng vẻ kiều diễm động lòng người của Sở Mộ Nhiên, Thẩm Vân Hạ chỉ cảm thấy tủi thân và chán ghét chính mình.
“À, tớ đến đây để chăm sóc da.
Hai người… cứ tự nhiên nhé, tớ vào trong trước.”
Thẩm Vân Hạ nói vội mấy chữ rồi bước nhanh vào bên trong.
Thế nhưng, Sở Mộ Nhiên nhất quyết không buông tha cho cô.
“Sao vậy? Gặp lại tình cũ mà sao không nhìn nhau lấy một cái?” Sở Mộ Nhiên đột nhiên đanh mặt lại, trừng mắt nhìn Lê Tử Sách và Thẩm Vân Hạ.
“Vân Hạ, cậu dù sao cũng là chị dâu tớ, tớ đã gọi cậu một tiếng chị dâu thì cậu nên biết thân biết phận, đừng có dùng dáng vẻ xấu xí đó của cậu mà câu dẫn người đàn ông của tớ!”
Lời nói của Sở Mộ Nhiên vô cùng cay nghiệt và khó nghe, khiến Thẩm Vân Hạ run lên từng hồi.
Lê Tử Sách lúc này lại không thể nào nhịn được, lập tức lên tiếng:
“Mộ Nhiên, em nói cái gì vậy?”
“Sao hả? Đau lòng à? Muốn quay lại với cô ta?” Sở Mộ Nhiên nhếch miệng cười, khoanh tay đứng nhìn Lê Tử Sách và Thẩm Vân Hạ một cách đầy khinh miệt rồi nói.
“Tôi đếm đến ba, cho anh chọn lựa, hoặc theo tôi, hoặc đứng ở đây mà dây dưa với chị dâu của tôi.
Một… hai…”
“Giữa bọn anh không có gì cả, chỉ là bạn bè bình thường.” Lê Tử Sách không đợi Sở Mộ Nhiên đếm đến ba đã vội lên tiếng.
“Ngoan nào, anh đưa em về nhà, đừng có hở tý lại tức giận như thế, không tốt chút nào!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...