Thẩm Vân Hạ lặng lẽ theo sau Sở Mộ Bạch, Lê Tử Sách lại đứng như trời trồng, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô, đau lòng và xót xa xen lẫn ân hận, áy náy không nói nên lời.
Chính hắn đã đẩy cô cho Sở Mộ Bạch đổi lấy một chuyện tình hoàn mỹ với Sở Mộ Nhiên, Lê Tử Sách vẫn luôn tự dằn vặt bản thân mình trong nhiều năm, nay đối diện với Thẩm Vân Hạ, hắn nhận ra bản thân mình thực sự đến đau lòng cho cô cũng không có tư cách gì!
Ở đằng xa, Sở Mộ Nhiên đã nhìn thấy dáng vẻ luyến tiếc và áy náy của Lê Tử Sách, cô ta căm tức nghiến răng, ánh mắt chứa đầy lửa hận nhìn Thẩm Vân Hạ như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Phí bao nhiêu tâm tư và kế sách, mới có thể đưa Thẩm Vân Hạ lên giường của Sở Mộ Bạch, cắt đứt tình cảm giữa cô và Lê Tử Sách, Sở Mộ Nhiên vốn nghĩ Lê Tử Sách sẽ từ bỏ Thẩm Vân Hạ, một lòng chung thủy với cô ta.
Nào ngờ, Lê Tử Sách vẫn một mực nhớ đến Thẩm Vân Hạ.
Thẩm Vân Hạ quay người đi vào trong căn biệt thự rộng lớn, hoàn toàn không biết đến sự căm ghét mà Sở Mộ Nhiên dành cho mình.
Cô đi theo sau Sở Mộ Bạch, đột nhiên lại nghe anh nói:
“Sao vậy? Đã được gả vào hào môn, làm con dâu gia tộc giàu có nhất nhì trong nước mà còn mơ tưởng đến em rể tương lai? Mặt cô cũng dày lắm! Có điều, với dáng vẻ xấu xí của cô, tôi tin chắc tôi không phải là người duy nhất vừa nhìn đã muốn ói! Đúng là đê tiện!”
Thẩm Vân Hạ trợn tròn mắt, kinh ngạc trước những lời mà Sở Mộ Bạch nói với cô.
Hai đứa trẻ Tiểu Thành và Tiểu Nặc vẫn đứng ngay bên cạnh Thẩm Vân Hạ, cô không muốn chúng nó nghe thấy những thứ dơ bẩn từ miệng của Sở Mộ Bạch.
Thẩm Vân Hạ im lặng, dắt con vào nhà, bỏ qua những lời cay độc của Sở Mộ Bạch.
Sở Mộ Bạch nhìn theo bóng lưng cô, nhếch miệng cười lạnh.
Vào đến phòng khách rộng lớn của căn biệt thự, Thẩm Vân Hạ cúi đầu chào Ân Hiểu Cầm cùng họ hàng, khách mời.
Buổi tiệc long trọng hơn cô nghĩ, người cũng đông đúc hơn, thế mà hôm nay Thẩm Vân Hạ chỉ ăn mặc rất đỗi tuềnh toàng.
“Cùng là bạn học, nhưng cô xem, Mộ Nhiên xinh đẹp, trẻ trung lại sang trọng, sành điệu, còn cô, nhìn cô có khác gì một bà thím không? Nhận cô làm vợ tôi đúng là làm mất mặt tôi và nhà họ Sở mà!”
Sở Mộ Bạch chán ghét buông lời.
Giọng nói của anh không hề nhỏ, khiến khách mời gần đó đều để ý mà quay đầu lại nhìn Thẩm Vân Hạ.
Nhiều người trong trong số họ bắt đầu chỉ trỏ, bàn tán, thậm chí che miệng cười rồi buông lời khinh miệt cô.
Lê Tử Sách và Sở Mộ Nhiên lúc này lại từ ngoài sân tiến vào bên trong.
Lúc đi ngang qua đám đông, hai người họ cũng vừa nghe thấy tiếng nói phát ra từ chỗ Sở Mộ Bạch.
Lê Tử Sách nhìn dáng vẻ tủi hờn, chịu đựng của Thẩm Vân Hạ, đau lòng và xót xa không nói nên lời.
Sở Mộ Nhiên đi bên cạnh hắn, ngước nhìn ánh mắt chứa đầy áy náy và tình cảm mà hắn dành cho Thẩm Vân Hạ, nỗi căm tức trong lòng lại dâng lên gấp bội!
Thẩm Vân Hạ cố nhịn cơn tức giận, trực tiếp bỏ qua, nhưng sự tủi thân và chua xót đã dâng lên trong lòng cô từ lúc nào.
Cô nhìn xung quanh, đúng là ai nấy đều xinh đẹp lộng lẫy, trông cô chẳng khác nào con vịt xấu xí lạc giữa bầy thiên nga.
Ân Hiểu Cầm nhìn thấy ba mẹ con vừa đến, liền ân cần chỉ chỗ cho Thẩm Vân Hạ và Tiểu Thành, Tiểu Nặc ngồi xuống, vừa khéo, nơi này lại đối diện chỗ ngồi của Lê Tử Sách và Sở Mộ Nhiên.
“Mộ Nhiên, mừng em trở về.” Thẩm Vân Hạ mỉm cười nhìn Sở Mộ Nhiên, dù sao cũng là bạn cũ, cô cũng nên chào hỏi một câu.
Sở Mộ Nhiên và Sở Mộ Bạch đều liếc nhìn Thẩm Vân Hạ bằng đôi mắt khinh miệt.
Thế nhưng, Sở Mộ Nhiên lại có ý nghĩ thâm sâu hơn.
Cô ta cầm lấy chiếc bát con trên bàn, rồi tự mình đứng dậy múc một bát canh nóng hổi, đưa về phía Thẩm Vân Hạ:
“Chị dâu, mời chị dùng.”
Thấy Sở Mộ Nhiên nhiệt tình với mình, Thẩm Vân Hạ vui vẻ đưa tay đón lấy.
Nào ngờ, bàn tay cô còn chưa kịp chạm vào chiếc bát, nó đã trực tiếp đổ xuống người cô, khiến cô bị ướt một mảng từ ngực cho đến đùi.
“A, em xin lỗi, em sơ ý quá!”
Sở Mộ Nhiên giả vờ hốt hoảng cầm lấy khăn giấy đưa cho Thẩm Vân Hạ, nhưng Lê Tử Sách và Ân Hiểu Cầm đều nhìn ra ý cười trong mắt cô ta.
Sở Mộ Bạch lại chán ghét mà nhìn Thẩm Vân Hạ, lắc đầu rồi nói:
“Còn không đi đi cho khuất mắt! Dơ dáy như vậy sao mà ngồi trước mặt khách mời được?”
Thẩm Vân Hạ cắn răng chịu đựng cảm giác trơn ướt và nóng rát trên cơ thể mình, càng cố nhẫn nhịn thái độ khinh miệt của Sở Mộ Bạch, chỉ lặng lẽ cầm giấy khăn giấy rồi lễ phép thưa với mẹ chồng:
“Thưa mẹ, con xin phép đi thay quần áo.”
Ân Hiểu Cầm khẽ gật đầu, rồi ra hiệu cho người làm đưa Thẩm Vân Hạ đi thay một bộ y phục mới.
Bà xoay sang nói với Sở Mộ Bạch:
“Đi xem xem vợ con thế nào đi!”
Sở Mộ Bạch sửng sốt, ngồi đực ra không muốn nhúc nhích, nhưng Ân Hiểu Cầm lại nghiêm mặt nhìn anh, khiến anh phải bất đắc dĩ mà đi theo Thẩm Vân Hạ.
Hai đứa trẻ thấy mẹ chúng rời đi thì bỗng nhiên lại òa khóc, níu lấy tay áo Thẩm Vân Hạ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...