Nói rồi, Sở Mộ Bạch leo lên giường, tát vào mặt Thẩm Vân Hạ vài cái như muốn gọi tỉnh cô.
“Dậy đi! Đừng vờ vịt nữa! Cô có làm trò gì cũng không gây hứng thú cho tôi nữa đâu!”
Bị đánh vài cái, Thẩm Vân Hạ một lần nữa lơ mơ tỉnh dậy, trước mặt lại là thân ảnh trần trụi của Sở Mộ Bạch.
Nhớ lại chuyện đau đớn đã qua, cô lại uất ức khóc nấc lên.
Sở Mộ Bạch càng thêm khinh thường Thẩm Vân Hạ, đến nhìn cũng không thèm nhìn cô thêm một chút.
Hắn xoay người rời khỏi giường, lạnh lùng nói:
“Dậy rồi thì cút xéo khỏi nhà tôi, đừng làm chậm trễ việc quét dọn phòng của người giúp việc!”
Sở Mộ Bạch vừa nói vừa nhanh tay mặc quần áo vào, sau đó lạnh lùng rời đi.
Nghe tiếng đóng cửa, Thẩm Vân Hạ lại nhìn lên trần nhà trắng toát, chỉ còn biết khóc rấm rứt rồi tự mình mặc quần áo, định sẽ rời khỏi biệt thự nhà họ Sở.
Nào ngờ vừa bước xuống khỏi cầu thang, Thẩm Vân Hạ đã trông thấy Sở Mộ Bạch đang ngồi ăn sáng ở bàn đá cẩm thạch.
Thoáng nhìn thấy cô, Sở Mộ Bạch cũng không nói gì, chỉ đánh mắt ra hiệu cho người quản gia.
Thẩm Vân Hạ liếc nhìn Sở Mộ Bạch rồi lại nhìn người đàn ông trung niên đang kính cẩn đứng bên cạnh hắn, trong lòng không rõ là tư vị gì, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu và uất ức.
Người quản gia hiểu ý Sở Mộ Bạch, liền cầm một chiếc khay bước đến trước mặt Thẩm Vân Hạ rồi nói:
“Ở đây có tấm séc một trăm triệu, cô cầm lấy đi!”
Thẩm Vân Hạ rũ mi mắt nhìn tấm chi phiếu trên khay, hai hàm răng vô thức nghiến chặt.
Cô căm hận nhìn Sở Mộ Bạch, gã đàn ông xa lạ đã cướp đi đời con gái của cô, vấy bẩn sự trong trắng mà cô luôn gìn giữ.
Ấy thế mà sáng nay, anh ta đối xử với cô chẳng khác nào đối xử với một ả gái làng chơi rẻ tiền.
Thẩm Vân Hạ đau lòng, uất hận, nước mắt trào ra, cô căm giận hất tung chiếc khay trên tay quản gia, tờ chi phiếu cũng theo động tác của cô mà rơi xuống đất.
“Anh thật quá đáng!” Thẩm Vân Hạ nghiến răng nói.
Sở Mộ Bạch bị phản ứng của Thẩm Vân Hạ làm cho bất ngờ, nhưng anh vẫn giữ thái độ bình thản, chỉ liếc một cái rồi lại chăm chú thưởng thức bữa ăn.
Thẩm Vân Hạ trừng mắt nhìn người quản gia, rồi lại nhìn Sở Mộ Bạch, trong đầu chỉ muốn xóa hết ký ức về người đàn ông xấu xa kia.
Thẩm Vân Hạ lập tức bỏ chạy khỏi biệt thự nhà họ Sở, vừa quay lưng đi thì nước mắt đã đầm đìa khuôn mặt.
Lồng ngực Thẩm Vân Hạ đau như bị ai dùng dao đâm xuyên, cô chạy đến ngã tư thì bất ngờ khuỵu chân, té ngã.
Thẩm Vân Hạ ôm tấm thân đau nhức của chính mình, ngồi phịch xuống vỉa hè khóc nức nở.
Cô không muốn nhớ lại chuyện khủng khiếp đêm qua, nhưng cô thực sự muốn biết tại sao người cùng mình hoan ái lại là Sở Mộ Bạch mà không phải là Lê Tử Sách.
“Rõ ràng đêm qua, người đang ngồi cùng mình là Tử Sách, tại sao…”
Thẩm Vân Hạ càng nghĩ càng cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô ôm đầu, cố nhớ lại chuyện xảy ra trước đó.
Tối hôm qua, cô đến biệt thự nhà họ Sở để tham dự sinh nhật của cô bạn thân Sở Mộ Nhiên.
Sở Mộ Nhiên hào hứng khui chai rượu mạnh, còn ép Thẩm Vân Hạ uống liền mấy ly.
Tửu lượng Thẩm Vân Hạ không tốt, nhưng cô bạn thân đang vui vẻ như vậy, cô không nỡ làm cô ấy mất hứng.
Đêm qua Thẩm Vân Hạ say khướt, đến nỗi chẳng còn nhớ gì, chỉ biết rằng Lê Tử Sách đã nói sẽ đưa cô về nhà.
Thẩm Vân Hạ ôm lấy Lê Tử Sách, tựa vào người hắn.
Một lúc sau, Lê Tử Sách nói muốn đi lấy chìa khóa xe, cô mới để cho hắn rời đi, bản thân mình thì ngồi ở sô pha chờ đợi.
Sau đó, Lê Tử Sách thực sự quay trở lại, còn ôm hôn cô ngay tại nơi đó.
Thẩm Vân Hạ vốn không quen thân mật với bạn trai ở chốn đông người, nhưng thấy Lê Tử Sách nhiệt tình như vậy, cô lại đang bị men say làm lu mờ lý trí, nên không cưỡng lại được.
Kết quả lại như sáng hôm nay.
Thật sự kinh hoàng!
Thẩm Vân Hạ bưng mặt khóc nức nở, ngẫm nghĩ một hồi rồi lại gọi điện cho Sở Mộ Nhiên.
Thế nhưng, đầu dây bên kia liên tục báo máy bận, không có chút tín hiệu nào.
Thẩm Vân Hạ thất vọng vô cùng, cô hoang mang đến nỗi không biết bấu víu vào đâu.
Lúc này, chỉ có Lê Tử Sách mới mang lại cho cô cảm giác an toàn.
Cô vội quệt đi nước mắt, bấm điện thoại định gọi cho hắn.
Thế nhưng…
“Mình làm sao thế này? Làm sao có thể gặp mặt Tử Sách với bộ dạng nhếch nhác này được? Mình đã bị gã đàn ông kia làm nhục, thân thể dơ bẩn, làm sao còn xứng với Tử Sách nữa?”
Càng nghĩ càng tủi thân, Thẩm Vân Hạ lại gục đầu mà khóc nức nở.
Hiện tại cô thê thảm như vậy, cô không có cách nào đối mặt với bạn trai.
Đứng trước mặt Lê Tử Sách, có khi Thẩm Vân Hạ chỉ cảm thấy bản thân mình dơ bẩn tột cùng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...