Sở Thiếu Quay Đầu Ngày Ngày Ăn Vả


Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Vân cảm thấy bản thân mình dễ chịu hơn một chút.

Sở Mộ Bạch cũng không đáng để cô phải tức giận.

Cô không thèm đáp lời anh, đến nhìn một cái cũng lười.
Thẩm Vân Hạ thoải mái nằm xuống bên cạnh hai đứa trẻ, với tay lấy cuốn truyện cổ tích trên đầu giường, sau đó đọc cho các con nghe.

Sở Mộ Bạch thấy các con đã sắp ngủ, liền cúi đầu hôn lên trán chúng, rồi nhanh chóng rời đi.

Bọn trẻ nghe truyện cổ tích một hồi, hai mắt lim dim, vô thức đi vào giấc ngủ.

Sau khi hai con đã ngủ say, Thẩm Vân Hạ liền đến phòng dành cho khách, định dọn dẹp giường chiếu cho Sở Mộ Bạch.

Lúc đi ngang qua hành lang, Thẩm Vân Hạ chợt nghe thấy tiếng Sở Mộ Bạch đang nói chuyện với ai đó trong điện thoại.
“Ngoan nào Joyce, mèo con của anh, anh cũng nhớ em đến phát điên lên được, nghĩ đến em thôi thì cả người đều rạo rực không yên rồi.

Anh biết, anh cũng yêu em.


Đợi anh sắp xếp công việc ổn thỏa một chút, anh sẽ đón em về, được không? Sao cơ? Cô ta á? Đừng nhắc nữa, nhắc đến thì lại cảm thấy mất hứng, vừa già vừa xấu, lại ngu xuẩn, vụng về, so với em đúng là một trời một vực.”
Thẩm Vân Hạ đứng bên ngoài, nghe thấy tất cả những lời mà Sở Mộ Bạch nói với người phụ nữ kia.

Cô thở dài một hơi, rồi lại lắc đầu ngao ngán.

Nếu là người phụ nữ khác, nghe chồng mình ngọt ngào, dịu dàng với tình nhân, chắc chắn sẽ cảm thấy trời đất quay cuồng, đau đớn khôn nguôi đến chết đi sống lại.

Thế nhưng Thẩm Vân Hạ lại chẳng có phản ứng gì khác, chỉ có một cảm giác duy nhất, đó là khinh thường.
Đúng, không phải chỉ có Sở Mộ Bạch mới xem thường cô, mà cô cũng khinh bỉ anh.

Một người đàn ông chỉ biết gieo giống mà không chịu trách nhiệm với con cái, lại còn gái gú, lang chạ với bao nhiêu người, không khác gì ngựa đực giống.

Thẩm Vân Hạ biết anh nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài, cô cũng chẳng để tâm chuyện này.

Đối với cô mà nói, loại người như Sở Mộ Bạch cơ bản không phù hợp với cô.
Sở Mộ Bạch đứng ở hành lang dỗ dành bạn gái một hồi, nói mãi cô ta mới chịu đi ngủ.

Anh tắt điện thoại, ngáp một cái rồi đẩy cánh cửa phòng ngủ dành cho khách, chợt nhìn thấy Thẩm Vân Hạ đang trải giường chiếu cho mình.

Nhìn Thẩm Vân Hạ từ phía sau, Sở Mộ Bạch không khỏi cảm thán.

Nếu anh nhớ không lầm, Thẩm Vân Hạ và em gái anh là Sở Mộ Nhiên học chung một lớp, lại là bạn thân, hai người bằng tuổi nhau.

Thế nhưng, Sở Mộ Nhiên và Thẩm Vân Hạ lại hoàn toàn trái ngược.

Nếu Sở Mộ Nhiên xinh đẹp, trong trẻo và tươi trẻ, căng tràn sức sống thì Thẩm Vân Hạ lại nhếch nhác, nhàu nhĩ, hệt như một bà thím quanh năm lẩn quẩn nơi xó bếp.

Đầu tóc cô lúc nào cũng rối xù, buộc tùy tiện phía sau gáy, da mặt đầy tàn nhang, vóc dáng sồ sề, thô kệch.


Sở Mộ Bạch thực sự nhìn thôi đã thấy muốn ói.

Có lẽ, những năm tháng hao mòn vì cuộc hôn nhân không hạnh phúc đã khiến Thẩm Vân Hạ ngày càng tàn tạ.

Lúc trước, tuy rằng cô trông cũng chỉ thuận mắt một chút, nhưng rõ ràng không đến nỗi xấu xí như bây giờ.

Mặc dù vẫn luôn cho rằng đây là hậu quả do cô tự chuốc lấy, là cái giá phải trả cho sự tham lam và thủ đoạn của cô, nhưng Sở Mộ Bạch vẫn cảm thấy thông cảm cho cô.

Nói không chừng, ly hôn chính là giải pháp tốt nhất đối với Thẩm Vân Hạ, khiến cô có cuộc sống dễ thở hơn.

Vả lại, nếu giữ cô ở bên cạnh, không sớm thì muộn cô cũng là hòn đá cản đường anh và Joyce.
Thẩm Vân Hạ đang loay hoay trải giường cho Sở Mộ Bạch, đột nhiên sống lưng lại trở nên đau nhức.

Có lẽ vì ban nãy va vào bình lọc nước rồi té ngã, nên bây giờ lưng cô rất đau.

Thẩm Vân Hạ đỡ lưng mình, chậm rãi ngồi xuống giường, đột nhiên lại trông thấy Sở Mộ Bạch đứng ngay ở cửa.
Nhìn thấy anh, hình như cái lưng của cô còn đau hơn thì phải.

Thấy Thẩm Vân Hạ nhăn nhó, Sở Mộ Bạch cũng thấy cô tội nghiệp, liền hỏi:
“Cô làm sao vậy? Đau ở đâu?”
Thẩm Vân Hạ thở dài một hơi, cố gắng xoa xoa thắt lưng mình, rồi không thèm nhìn đến Sở Mộ Bạch nữa.


Cô hờ hững đáp:
“Không có gì, anh ngủ đi.”
Thẩm Vân Hạ không muốn nói chuyện với Sở Mộ Bạch, càng không muốn kể khổ với anh, liền lạnh lùng rời khỏi phòng dành cho khách.
Sáng hôm sau, khi Sở Mộ Bạch tỉnh dậy, Thẩm Vân Hạ đã chuẩn bị xong bữa sáng, hai đứa trẻ cũng sắp phải đến trường.

Sở Mộ Bạch bước xuống phòng bếp, vừa nhìn thấy anh, hai con đã reo lên vui vẻ rồi nhào vào lòng bố.
“Ngoan nào, hôm nay bố đưa các con đi học nhé!”
“Vâng ạ!” Hai đứa trẻ đồng thanh đáp, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hạnh phúc.

Sau bữa sáng, đúng như đã hứa, Sở Mộ Bạch đưa Thẩm Vân Hạ và các con lên xe, đưa chúng đến trường.

Trước khi đi, anh còn không quên dặn dò Thẩm Vân Hạ:
“Ra đường gặp người ngoài thì đừng tùy tiện nhận là vợ tôi, biết chưa? Tôi không muốn mất mặt!”
Thẩm Vân Hạ nhếch miệng cười rồi cúi đầu, bước vào xe ô tô của Sở Mộ Bạch.

Anh mất mặt vì cô là vợ anh ư? Còn cô thì cảm thấy mệt mỏi đến mức không muốn thở chung bầu không khí với anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui