Thẩm Vân Hạ nằm ngửa trên giường, cơ thể dập dìu, thuận theo cử động mãnh liệt của người đàn ông trên cơ thể mình mà không ngừng đung đưa.
Hai chân thon dài vô thức quấn quanh hông người nọ tự bao giờ, cơ thể nõn nà cũng bày ra tư thế vô cùng phóng đãng.
Vì tác dụng của loại thuốc kia, đầu óc Thẩm Vân Hạ không còn tỉnh táo.
Cơn đau buốt từ bên dưới đã sớm không còn, thay vào đó là xúc cảm mãnh liệt và đê mê, khiến cả người cô như có luồng điện chạy qua.
Người phía trên mỗi lúc một điên cuồng, âm thanh cuồng nhiệt của cuộc truy hoan tràn ngập trong căn phòng.
Thẩm Vân Hạ bị giày vò suốt một đêm, cuối cùng cũng không chịu được mà ngất đi.
Trong đầu cô lúc này chỉ toàn hình ảnh ôn nhu, dịu dàng của bạn trai Lê Tử Sách.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Vân Hạ bị ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ làm thức giấc.
Cô lơ mơ tỉnh dậy, chỉ thấy toàn thân đau nhức, rệu rã, không còn chút sức sống.
Thẩm Vân Hạ gắng gượng ngồi dậy, đầu óc choáng váng, ký ức đêm qua lại hiện về.
Cô giật mình, hoang mang đảo mắt nhìn quanh căn phòng xa hoa rồi nhìn tấm lưng trần xa lạ đang quay về phía mình, hoảng hốt đến mức lăn đùng xuống đất.
Trời ạ, đây đâu phải Lê Tử Sách - bạn trai của cô.
Anh ta… hoàn toàn xa lạ!
Tiếng động bên cạnh khiến Sở Mộ Bạch thức giấc.
Anh xoay người nhìn cô gái trần trụi dưới sàn nhà, ánh mắt sắc lạnh, mang theo sự chán ghét và khinh thường.
Thẩm Vân Hạ bàng hoàng, sửng sốt nhìn người đàn ông không hề quen biết, môi mấp máy, mãi một lúc sau mới bật thốt lên:
“Anh… anh là ai?”
Sở Mộ Bạch híp mắt nhìn người phụ nữ có nét đẹp ngọt ngào đang tím tái mặt mày ngồi ở dưới đất.
Đối với kiểu phụ nữ nhan sắc chỉ được xem là khả ái, dễ nhìn này, Sở Mộ Bạch hoàn toàn không có chút hứng thú.
Hơn nữa, Sở Mộ Bạch là người thừa kế của một Tập đoàn lớn nhất cả nước, có hạng phụ nữ nào mà anh chưa từng lên giường? Không ít tiểu thư đài các của mấy danh gia vọng tộc, các nữ đối tác tài sắc vẹn toàn, thậm chí là minh tinh, người mẫu đắt giá nhất trong giới giải trí đều đã qua tay Sở Mộ Bạch.
Thứ bọn họ muốn không phải là tiền bạc thì cũng là danh vọng, hoặc hợp đồng hợp tác, hoặc đơn giản là bị vẻ bề ngoài nổi bật hơn người của anh thu hút, sẵn sàng phủ phục dưới chân anh.
So với bạn tình cũ của Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ chẳng có gì nổi bật.
Sở Mộ Bạch không rảnh dây dưa với cô, anh cười mỉa mai rồi nói:
"Đêm qua trong lúc câu dẫn tôi lên giường, sao không thấy cô thắc mắc tôi là ai?"
“Anh… anh đang nói gì vậy?”
Thẩm Vân Hạ sửng sốt nhìn Sở Mộ Bạch rồi nhìn vệt máu đỏ thẫm trên ga giường, nước mắt cay đắng ứa ra.
Cô tủi nhục, ôm chăn khóc nức nở, cảm tưởng như lồng ngực mình muốn nổ tung, đau đớn không tả xiết.
Sở Mộ Bạch chán ghét liếc nhìn Thẩm Vân Hạ, ánh mắt tràn ngập sự khinh rẻ.
Vốn nghĩ muốn dành lần đầu tiên quý giá của mình cho bạn trai là Lê Tử Sách, Thẩm Vân Hạ đã gìn giữ sự trong trắng suốt mấy năm trời.
Gia đình cô vô cùng truyền thống, giáo huấn rất khắt khe.
Từ nhỏ, Thẩm Vân Hạ vẫn luôn được dạy dỗ phải giữ bằng được cái gọi là trinh tiết, đem dâng cho người đàn ông duy nhất của đời mình.
Thế mà đêm qua, cô lại trao nó cho một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, lại là kẻ không ngớt coi thường, khinh rẻ cô.
Thẩm Vân Hạ chỉ muốn chạy trốn khỏi Sở Mộ Bạch và sự thật nghiệt ngã bày ra trước mắt.
Cô ôm tấm chăn rúm ró, chạy nhanh vào nhà vệ sinh, muốn gột rửa thật sạch tấm thân đã ô uế của chính mình.
Dưới vòi sen, Thẩm Vân Hạ không ngừng chà xát cơ thể, khóc đến mức hai mắt cũng nhòe đi.
Bên ngoài, Sở Mộ Bạch ngả người tựa vào đầu giường.
Chuyện đêm qua, anh chỉ nhớ mang máng, dù sao cũng chỉ là một người đàn bà có ý muốn trèo lên giường của anh, đổi tình lấy lợi ích.
Sở Mộ Bạch cực kỳ coi thường những người phụ nữ như vậy, nên nguyên tắc mà anh đặt ra cho mình chính là không dây dưa tình cảm với bất cứ ai trong số họ, tất nhiên cũng không chịu trách nhiệm.
Chỉ có điều, đêm qua hoan lạc điên cuồng như vậy, sáng nay tinh lực của Sở Mộ Bạch lại càng dồi dào.
Anh liếc nhìn phần hạ thân đang hiên ngang ngẩng đầu dậy, đội tấm chăn mỏng đang vắt ngang hông anh, hệt như chiến binh hùng dũng.
Sở Mộ Bạch thở hắt ra một hơi, không kiên nhẫn chờ đợi nổi, liền bước đến trước cửa phòng tắm.
“Cô chết ở trong đó à? Ra đây mau!”
Phòng tắm đã khóa trái, bên trong không chút động tĩnh.
Sở Mộ Bạch liền gọi cho quản gia, lấy chìa khóa mà mở cửa xông vào.
Nào ngờ, Sở Mộ Bạch chỉ thấy Thẩm Vân Hạ toàn thân lạnh buốt, nằm sóng soài dưới đất.
Sở Mộ Bạch nhếch miệng cười, dùng chân đá vào người cô, chán ghét nói:
“Này, muốn chết thì cút ra chỗ nào xa xa mà chết, đừng làm bẩn nhà tôi!”
Song, người nằm dưới đất vẫn bất động, không có chút phản ứng nào.
Sở Mộ Bạch nhíu mày, không thèm nghĩ ngợi, liền bế Thẩm Vân Hạ, hung hăng ném cô lên giường.
Ra khỏi phòng tắm, Sở Mộ Bạch cảm thấy cả người khoan khoái, thư thái hơn hẳn.
Thế nhưng, người phụ nữ kia vẫn lẳng lặng nằm đó, tư thế so với ban nãy không hề thay đổi.
Sở Mộ Bạch càng thêm chán ghét, ánh mắt nhìn Thẩm Vân Hạ mang theo mười phần phản cảm.
Anh khinh bỉ nói:
“Đêm qua cuồng nhiệt như vậy, bây giờ lại tỏ ra trong trắng, thuần khiết.
Đàn bà phóng đãng tôi đã thấy qua không ít, nhưng đã phóng đãng lại không biết xấu hổ như cô thì đúng là mới thấy lần đầu!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...