- Chàng làm cái gì vậy?
"Vút" một tiếng nhỏ, Lý Thành cảm thấy một luồng kình phong bay xẹt qua trước mặt, vợ gã hự một tiếng rồi ngã nằm xuống.
Lý Thành tức thì cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra, gã biết người mới tới là một võ lâm cao thủ, vội thò tay qua thăm dò thử hơi thở của vợ, Lý Thành thở phào nhẹ nhõm, vợ gã tạm không có việc gì chỉ bị hôn mê bất tỉnh.
Người nọ lấy cục đá đánh lửa rồi châm vào ngọn nến trên bàn, ánh nến chiếu vào khuôn mặt của người nọ, Lý Thành không kìm được thở gấp gáp mấy hơi, người mới tới chính là Ngũ công tử Sở Tranh.
Hắn tới đây làm gì? Lý Thành thầm nghĩ. Gã thường thường không qua lại với Sở Tranh, chỉ gặp mặt thi lễ vậy thôi. Ngũ công tử tuyệt không vô duyên vô cớ đêm khuya mò tới đây.
Lý Thành chợt nhớ mình mới vừa gặp Sở Hiên hồi nãy, tức thì sắc mặt trắng bệch.
Sở Tranh thấy vẻ mặt gã đột biến, nhàn nhạt nói:
- Lý quản sự được biết đến là người khôn khéo trong phủ, phỏng chừng đã đoán ra lý do vì sao ta đến đây?
Lý Thành run giọng nói:
- Ngũ công tử, tiểu nhân không rõ ý tứ của ngài.
Sở Tranh cười lạnh nói:
- Khó trách người ta thường nói người thông minh hay gặp may mắn, đúng không Lý quản sự? Đại ca đã đồng ý cho ngươi làm tổng quản, tại sao lại nhát gan không dám thừa nhận?
Lý Thành cắn chặt răng, hai tay nắm chặt vào nhau, cố gắng khống chế bản thân vì người gã không ngừng run lên cầm cập. Gã đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận, hai huynh đệ bọn tranh giành với nhau, chuyện này có liên quan gì tới mình?
Sở Tranh hừ một tiếng nói:
- Chuyện của huynh đệ chúng ta, ngươi có tư cách gì nhúng tay vào? Sau đại hôn lễ, đại ca vẫn phải quay trở lại Nam tuyến đại doanh, Lý Thành, ngươi chẳng qua chỉ là một quản sự trong phủ, ngươi giúp đại ca đối phó với ta, ngươi có nghĩ ngươi không tự lượng sức mình hay không?
Lý Thành sắc mặt trắng bệch thều thào:
- Nếu Ngũ công tử đã biết việc này, tiểu nhân không còn lời nào để nói. Tuy nhiên van xin Ngũ công tử niệm tình tiểu nhân ở trong phủ cống hiến bao nhiêu năm mà tha cho vợ con của tiểu nhân.
Sở Tranh đã biết chuyện của gã và Sở Hiên, lại giữa đêm khuya lẻn vào đây, Lý Thành tự nghĩ không thể có may mắn thoát khỏi kiếp này, nhưng gã cũng không có gì để oán trách, chính gã đã chọn con đường đi theo Sở Hiên, Sở Tranh tất nhiên không thể dung tha cho gã, nhưng khi nghĩ đến vợ con, Lý Thành thật sự không thể dứt bỏ.
Sở Tranh nhìn gã một cái, nói:
- Ta có nói muốn giết ngươi à?
Lý Thành nghe vậy chợt thấy chớm lên một tia hy vọng, vội hỏi:
- Nếu Ngũ công tử có thể có lòng khoan dung rộng lượng, tiểu nhân nguyện sáng sớm ngày mai sẽ chào từ biệt lão gia, dẫn gia quyến từ rày về sau quy ẩn núi rừng, vĩnh viễn không lộ diện trên thế gian này nữa.
Sở Tranh cười ha hả, nói:
- Bỏ đi? Lý Thành, ở Bình Nguyên thành ngươi quản lý gia tướng trong phủ nhiều năm, gia phụ quả có chút coi trọng ngươi, ta nghĩ không phải không có nguyên do. Ngươi xin đi, lão nhân gia sẽ để cho ngươi đi sao? Huống chi ngươi lấy lý do gì để rời khỏi Sở phủ? Chẳng lẽ ngươi bẩm báo sự thật à? Nếu như thế, gia phụ tất nhiên tức giận, đại ca cũng sẽ không để ngươi sống sót rời khỏi kinh thành, dù sao chuyện đấu đá của huynh đệ chúng ta không thể phô bày ra cho người khác nhìn thấy.
Lý thành nói:
- Vậy ý của Ngũ công tử muốn như thế nào?
Sở Tranh trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên hỏi:
- Đại ca bắt đầu bất mãn với ta từ lúc nào?
Lý Thành suy nghĩ một lát, nói:
- Chính xác là trước khi rời khỏi kinh thành. Đại công tử khi nghe lão gia yêu cầu đại công tử phải thu xếp đi đến Bình Nguyên thành trong lòng có chút lo lắng, sau mới phát hiện lão gia làm như vậy có thể là vì Ngũ công tử ngài, do đó đại công tử mới lệnh cho tiểu nhân ở kinh thành tìm hiểu tin tức của Ngũ công tử ngài.
Sở Tranh lắc đầu cười khổ nói:
- Khó trách đại ca trước khi rời kinh có vẻ quái đản, nhưng nguyên nhân bên trong của sự việc ta mới biết cách đây mấy ngày, huống hồ ta cực kỳ kính trọng đại ca, nói chung ta không có ý làm điều gì bất lợi cho đại ca, đại ca tội tình gì phải làm khổ mình đến thế?!
Lý thành không kìm được nói:
- Nói đến việc này cũng không trách được đại công tử, Sở gia đứng đầu đương triều tam đại thế gia, một khi trèo lên được chức tông chủ vẻ vang, dường như có thể khống chế toàn bộ Đại Triệu trong lòng bàn tay, thật vinh hiển đến mức nào, so sánh với cho dù là thống lĩnh Nam tuyến đại doanh cũng chẳng là cái đinh gì. Nếu không có Ngũ công tử ngài, mọi sự hết thảy đều thuộc về đại công tử, từ xưa tới nay lớn bé đều có thứ tự, hơn nữa đại công tử không phạm phải sai lầm gì, lão gia làm như vậy quả thật không thể làm cho người khác tâm phục.
Sở Tranh cười nói:
- Ngươi nói nhiều như vậy xem ra người có cùng ý tưởng ở trong phủ quả thực không ít.
Lý thành cả kinh, thầm mắng mình lắm miệng, nói:
- Tiểu nhân chỉ phỏng đoán tâm tư suy nghĩ của đại công tử mà thôi.
Sở Tranh thở dài, nói:
- Chuyện đã đến mức như vậy, cho dù sau này nhượng bộ e rằng đại ca cũng sẽ gây khó khăn cho ta, có phải thế không?
Lý Thành im lặng không trả lời, đấu tranh nội bộ của thế gia vốn là thế, hai vị công tử nếu đã tranh chấp, muốn lui cũng lui không được, chỉ đến khi thắng bại phân ra rõ rệt, kẻ thua bị trục xuất khỏi gia môn là một kết quả tốt nhất.
Sở Tranh cũng biết ý tứ của Lý Thành, hắn chấp chưởng Ưng đường được một thời gian, biết rõ thế lực của Sở gia hùng hậu như thế nào. Sở Hiên đã ghen ghét đố kỵ hắn, nếu Sở Hiên làm chủ Sở gia, Sở Tranh cho dù có võ công cao cường tới đâu sợ rằng chỉ có thể bỏ mạng ở vùng đất xa xôi nào đó. Sở Tranh đã trải qua cuộc sống sung túc, ăn sung mặc sướng, nếu bắt hắn phải lưu lạc khổ cực khắp nơi, nói sao đi nữa hắn cũng không đành lòng, huống chi có ai không ham muốn quyền thế? Sở Tranh đã trải nghiệm qua cái cảm giác tư vị của người có quyền có thế, giờ bắt hắn buông tay quả có chút khó khăn.
Phải ứng phó với đại ca cùng cha cùng mẹ này như thế nào? Chẳng lẽ phải giết?
Sở Tranh cảm thấy hoảng sợ đối với ý nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu này, từ khi nào mình trở nên ngoan độc vô tình như thế?
Bình tĩnh xem xét lại vấn đề, giết quả thật là biện pháp gọn nhẹ nhất giải quyết vấn đề. Sở Tranh tự nghĩ hắn chắc chắn trăm phần trăm làm được thần không biết quỷ không hay, hơn nữa cũng không cần dùng đến người trong Ưng đường, Ngô An Nhiên hoặc Thiên Mị Môn đều có thể được. Nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Sở Tranh thầm lắc đầu, hắn không chịu nổi cảnh cha mẹ đau khổ thương tâm, huống chi cho dù việc này hắn làm kín kẽ như áo trời, nhưng hắn và Sở Hiên đã xảy ra tranh chấp, Sở Danh Đường và Sở phu nhân bằng trực giác chắc chắn sẽ hoài nghi hắn. Sở Tranh quả không muốn từ rày về sau cha mẹ luôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình.
- Trong hai ngàn gia tướng đến từ Bình Nguyên thành, có phải đa số bọn họ nguyện trung thành với đại ca?
Sở Tranh hỏi. Sau khi đến kinh thành, hắn chủ yếu tập trung ra sức thu phục người trong Ưng đường và hạ nhân của Sở phủ kinh thành, cho nên lơ là không để ý tới hai ngàn gia tướng theo phụ thân đã lâu này.
Lý Thành nói:
- Đại công tử từ lúc mười sáu tuổi đã bắt đầu quản lý gia tướng trong phủ ở Bình Nguyên thành, đại đa số những người này đều do đại công tử một tay đề bạt, bọn họ rất cảm kích đại công tử, bởi vậy vẫn hay thường buông lời oán hận lão gia tại sao lại đối đãi với đại công tử như thế.
Sở Tranh gật gật đầu nói:
- Chuyện này cũng là chuyện thường tình.
Bỗng nhiên hắn nhìn thẳng vào mắt Lý Thành, hỏi:
- Lý quản sự, ngươi sau này chọn đi con đường nào?
Lý Thành ú ớ không biết trả lời làm sao.
Sở Tranh nói:
- Sau ngày đại hôn lễ, đại ca sẽ phải trở lại Nam tuyến đại doanh, chuyện này ngươi cũng nên biết rõ. Ngươi là quản sự của Sở phủ, không có khả năng đi cùng đại ca, hừ, nhưng nếu ngươi quả muốn đi thật, ngươi lo cầu xin cho mình gặp nhiều may mắn đi. Quan hệ của ngươi và đại ca không may để cho ta biết được, Lý quản sự, ngươi nói ngươi nên làm thế nào để ta an tâm...
Sở Tranh nhìn Lý Thành gằn từng tiếng một:
- ... giữ ngươi lại trên đời?
Lý Thành nghe xong cả người phát lạnh run lên bần bật. Ngũ công tử trước mặt mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng thủ hạ tài ba dưới tay lại không ít, vài vị thần bí cao thủ bên người lão gia khi thấy hắn cũng phải khép na khép nép. Lý Thành mặc dù không rõ lý do bên trong, nhưng biết Ngũ công tử nếu muốn giết gã, đại công tử ở tít tận phương nam không rảnh để ý đến, bản thân gã lại chỉ là một quản sự nho nhỏ, ngay cả đại công tử lão gia còn bắt buộc phải rời kinh, hiển nhiên muốn lập Ngũ công tử làm tông chủ kế nhiệm, đối với người bên trong phủ ủng hộ đại công tử sống chết mặc bay.
Lý Thành cắn răng cúi đầu nói:
- Tiểu nhân khi mới mười ba tuổi đã đi theo lão gia, lão gia đối với tiểu nhân ân trọng như núi. Đại công tử cùng Ngũ công tử tranh chấp, lão gia đã có quyết định của mình, tiểu nhân đương nhiên nhìn theo lão gia mà làm theo.
Sở Tranh hơi hơi mỉm cười, câu trả lời của Lý Thành đường đường chính chính lại khôn khéo, không một câu một chữ rời khỏi Sở Danh Đường. Tuy nhiên thời đại này xem nặng nhất trung nghĩa, khả năng người của các đại thế gia phản bội gia chủ cực nhỏ, cho dù phản bội sau đó cũng không có ai bằng lòng thu nhận vào cửa, Lý Thành đã sống nương nhờ vào nhà người, đương nhiên lời nói phải nương theo ý chủ.
Sở Tranh vuốt cằm nói:
- Tốt lắm, Lý quản sự. Nếu ngươi đã nói như vậy, ta tạm yên tâm một chút. Tuy nhiên để nghiệm chứng ngươi nói thật hay không, ta có một chuyện cần ngươi đi làm.
Lý Thành đáp:
- Thỉnh Ngũ công tử phân phó.
Sở Tranh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nói:
- Làm phiền Từ môn chủ chờ lâu, xin mời vào.
Cửa sổ đột nhiên vô thanh vô tức mở ra, một bóng xám bay vào nhà rồi nhẹ nhàng đáp xuống.
Lý Thành nhịn không được xoa xoa hai mắt, chỉ thấy bóng xám kia sau khi chạm đất đã trở thành hình dạng một người, người nọ vén mạng che mặt ra, là một phụ nữ xinh đẹp như hoa.
Sở Tranh tiến lên hành lễ nói:
- Chỉ vì việc vặt vãnh trong nhà của vãn bối lại làm phiền môn chủ đại giá quang lâm, vãn bối cảm kích vạn phần.
Người vừa tới chính là Thiên Mị Môn môn chủ Từ Cảnh Thanh. Từ Cảnh Thanh hoàn lễ nói:
- Báo đại thù cho gia sư, tất cả đều dựa vào Ngũ công tử. Ngũ công tử có điều gì sai phái, thiếp đương nhiên hết sức mà làm.
Hai người lại hàn huyên vài câu, Sở Tranh quay sang Lý Thành nói:
- Phải hơn một tháng sau ngày đại hôn lễ đại ca mới có thể rời kinh. Đại ca không phải đã ra lệnh cho ngươi tìm kiếm người ở trong cung lần trước đả thương ta sao? Trước khi đại ca đi, ngươi dẫn Từ môn chủ đến gặp đại ca, nói với y đây là người y cần tìm.
Lý Thành trán túa đầy mồ hôi nghĩ, đây không phải là đang ép mình trở thành người bất trung bất nghĩa sao?
Sở Tranh dường như đoán được tâm tư của gã, nói:
- Ngươi không cần lo lắng nhiều. Đại ca tuy là trưởng tử, nhưng nay ở trong phủ vẫn do phụ thân làm chủ, ngươi chẳng qua làm việc theo ý của gia phụ, không ai dám dị nghị gì.
Lý Thành cười khổ, gã chẳng lẽ còn có lựa chọn khác sao?
Sở Danh Đường có nhiều tai mắt ở trong Ưng đường, Sở Tranh không muốn dùng người trong Ưng đường tham gia vào tranh chấp giữa hắn và Sở Hiên. Lần trước hắn sai người đưa đầu Lý Vạn Sơn tới Thiên Mị môn, Từ Cảnh Thanh cảm tạ không ngớt. Sở Tranh cũng hiểu biết Lý Thành không phải là người ngoan cố, do đó hắn nhờ Ngô An Nhiên dẫn Từ Cảnh Thanh tới đây.
Sở Tranh bất đắc dĩ lắm mới phải nhờ Từ Cảnh Thanh giúp việc này. Nói đến người tối kiêng kỵ trên đời này của Sở Tranh, quả đúng là "bà cô còn trinh hận đời" ở trong cung kia. Với năng lực của Sở Hiên, việc tra ra người ở trong cung là thần thánh phương nào quả không phải là việc khó, ít nhất mẫu thân và cô cô Sở Lâm cũng không có phòng bị gì với Sở Hiên sẽ nói ra, huống chi Triệu Kỳ là đệ tử của Triệu Mính, Sở Hiên nếu hỏi thăm nàng, Triệu Kỳ khẳng định sẽ nói ra toàn bộ. Sở Tranh nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tạm thời giấu diếm đại ca. Khuôn mặt thật của Triệu Mính Sở Tranh đã nhìn thấy, Từ Cảnh Thanh cũng là Thiên Mị Môn môn chủ, võ công so với Ngô An Nhiên cũng không kém hơn bao nhiêu, chỉ cần dịch dung hóa trang một chút, rồi tìm cách để gặp mặt Sở Hiên đạt thành hiệp nghị, để cho Sở Hiên an tâm trở lại Bình Nguyên thành.
Sở Tranh nói với Lý Thành:
- Nếu ngươi làm tốt việc này, sau này chỉ cần ngươi không có tâm tư gì khác, ta mặc dù không thể hứa với ngươi chức tổng quản như đại ca, nhưng đảm bảo chức quản sự ngươi không cần phải lo lắng.
- Tiểu nhân tuân mệnh.
Lý Thành khom người nói:
- Nhưng hai ngàn gia tướng đến từ Bình Nguyên thành công tử định xử trí như thế nào? Công tử có muốn tiểu nhân chiêu dụ bọn họ quay trở lại giúp sức cho công tử hay không?
Sở Tranh thản nhiên trả lời:
- Không cần.
Sở Tranh không bận tâm đến hai ngàn gia tướng này, anh tài trong đám này đã bỏ đi theo Cao Sĩ Anh, đám còn lại có thể bỏ qua, dù sao bọn chúng cũng ở kinh thành chứ không phải đi theo Sở Hiên về Nam tuyến đại doanh, Sở Tranh hoàn toàn có thể dễ dàng kiềm chế bọn họ. Hơn nữa quan hệ với hai ngàn gia tướng này rất khó giữ bí mật, nếu để Lý Thành đi chiêu dụ, trong bọn họ tất có người trung thành với Sở Hiên sẽ báo cho Sở Hiên biết. Sở Tranh đang muốn Lý Thành dẫn Từ Cảnh Thanh đến gặp Sở Hiên, nếu làm như thế Từ Cảnh Thanh sao có thể được Sở Hiên tín nhiệm.
Lý Thành trong lòng phát lạnh, Sở Tranh đã nói như vậy, hai ngàn gia tướng này nếu tiếp tục đi theo Sở Hiên, tương lai cả đám chỉ sợ chạy trời không khỏi nắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...