Sở Thị Xuân Thu

- Tranh nhi, còn có việc gì sao?
Sở Tranh do dự nói:
- Phụ thân, hài nhi có một chuyện đắn đo ở trong lòng đã lâu. Đại ca và tam ca ở kinh thành mới được có nửa năm, nhưng phụ thân lại phái hai huynh ấy rời khỏi kinh thành đi Nam tuyến nhận nhiệm vụ, nguyên nhân có phải vì con hay không?
Sở Danh Đường nhìn Sở Tranh, hỏi:
- Con nghe những lời này từ đâu?
Sở Tranh im lặng không nói.
Sở Danh Đường thở dài nói:
- Tranh nhi, Ưng đường giao cho con, con làm rất tốt, cha cũng vui mừng. Con không cần để ý tới chuyện người ngoài thêu dệt gì gì đó, cha làm vậy là có lý do của mình.
Sở Tranh nói:
- Huynh đệ như thể chân tay, hợp lực đồng tâm không có việc gì khó không làm được. Nếu mấy huynh đệ chúng con mà không thể đồng lòng thì làm sao có thể đối phó với ngoại địch được đây? Hài nhi vốn là con út, phụ thân làm như vậy khó tránh khỏi có người không phục.
Sở Danh Đường bước thong thả vài bước, rồi đột nhiên xoay người lại nhìn chằm chằm vào Sở Tranh, nói:
- Tranh nhi, nếu cha bắt con nhường chức đường chủ Ưng đường cho đại ca con, từ nay về sau con sẽ chỉ là một nhân sĩ nhàn rỗi của Sở phủ, không được nắm giữ đại quyền trong tay nữa, con bằng lòng không?
Thời gian gần đây, Sở Tranh đã dùng hết tâm trí để nắm giữ Ưng đường vào trong tay, đã sớm nếm mùi vị của quyền thế, lúc này nghe Sở Danh Đường hỏi như vậy, hai chữ “tuân mệnh” nằm sẵn ngay cửa miệng nhưng không cách chi thốt ra được.
Sở Danh Đường lạnh lùng cười:
- Con và đại ca con giống nhau, đều là hạng người không chịu thua kém kẻ khác, cần gì phải làm bộ làm tịch trước mặt cha chứ?
Sở Tranh cả kinh, vội cúi đầu nói:
- Hài nhi tuyệt không có ý này.
Sở Danh Đường hừ một tiếng, nói:
- Cho dù con lúc này quả thực có vài phần thành ý, nhưng sau này, liệu có thể khẳng khái buông đại quyền khỏi tay? Từ xưa đến nay rất nhiều đại trượng phu đều cúi đầu trước mặt quyền thế, con liệu sẽ là một ngoại lệ được không? Con đã dấn thân vào con đường làm quan, chẳng lẽ chưa bao giờ tưởng tượng sẽ có một ngày nắm giữ sinh tử của hàng ngàn vạn người trong tay giống như cha đây? Con thường có những hành động, cử chỉ kinh thế hãi tục, cha nghĩ, có khi con cũng chẳng thèm coi Hoàng Thượng vào đâu. Mượn lời cổ nhân mà nói, con là kẻ trời sinh có khí khái phẩm chất phản nghịch!
Nghe phụ thân nói thế, Sở Tranh nhất thời đổ mồ hôi đầm đìa.
- Trong ba huynh đệ chỉ có Nguyên nhi là xem thường quyền thế, còn con và đại ca con lại không làm được như vậy.
Sở Danh Đường ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Hôm nay chỉ nói vậy thôi, đại hôn của đại ca con sắp tới rồi, con hãy quan tâm việc này nhiều một chút.
- Vâng, phụ thân.

Sở Tranh trả lời xong rồi gần như bỏ chạy trối chết. Phụ thân đại nhân nói tựa như vạch trần từng gang tấc trong người mình, quả thực càng đứng ở đây lâu càng thấy gai gai người.
Sở Tranh lại không biết Sở Danh Đường nhìn theo bóng lưng của hắn mà trong lòng cảm khái vạn phần. Lúc trước, ông vì bất đắc dĩ mới để Sở Tranh chấp chưởng Ưng đường, cũng không có hy vọng gì to tát cả, không ngờ chưa quá nửa năm, Sở Tranh đã hoàn toàn nắm vững Ưng đường trong tay, mạnh dạn đề bạt tâm phúc của mình, ngay cả một nhân vật có thực quyền như Sở Danh Tá cũng bị loại ra ngoài. Việc đến nước này, Sở Danh Đường hoàn toàn không thể đổi ý được nữa, trừ phi ông ngay lập tức triệu hồi Sở Hiên từ Nam tuyến về kinh để tiếp quản Ưng đường thì hắn còn có thể nắm được vài phần thực lực ở Ưng đường, nhưng việc thay đổi tùy ý này làm sao có thể khiến người trong Ưng đường tín phục được nữa? Có khi còn dẫn đến mối họa làm tàn lụi Ưng đường. Hơn nữa, nhìn lại từ đầu đến giờ, Sở Danh Đường luôn cảm thấy cho dù Sở Hiên có làm đường chủ Ưng đường đi nữa cũng không thể bằng Sở Tranh lúc này được.
Thật xin lỗi con, Hiên nhi, chỉ tại đệ đệ của con quá xuất chúng. Sở Danh Đường thầm nghĩ, nếu nhìn xa một chút, vì toàn bộ Sở gia của chúng ta, cha thực không thể làm gì khác hơn.
o0o
Sở Tranh dẫn theo một nghìn gia tướng sáng sớm cưỡi ngựa chạy ra khỏi kinh thành mười dặm. Sở Hiên hôm nay sẽ tới kinh thành, Sở Danh Đường nghĩ tới mẫu thân cũng cùng theo đến, ngoài ra còn có cả Ninh gia tiểu thư sắp chính thức bước vào Sở gia nữa, liền lệnh cho Sở Tranh ra ngoài mười dặm chào đón.
Sở Tranh thời gian gần đây không ra ngoài thành nhiều, Hỏa Vân câu vì thế có chút bực bội trong lòng, hôm nay thấy một mảng đất trống trải to lớn trước mặt, nó nhất thời hưng phấn tràn trề, không ngừng dậm vó uốn lưng, Sở Tranh đành phải vận lực kẹp chân vào bụng nó, mãi mới trấn tĩnh được một chút.
Ngô An Nhiên cưỡi ngựa ở bên cạnh than thở:
- Thực là một con ngựa đầy huyết tính, nhưng lạc vào trong tay ngươi thì đúng là đại tài tiểu dụng, dao mổ trâu ngươi dùng cắt tiết gà.
Sở Tranh cười nói:
- Tuổi già nhưng chí chưa già, lúc cần có thể vượt cả vạn dặm đường. Hỏa Vân câu này sẽ có ngày tỏa sáng rực rỡ, huống hồ ngoại trừ đồ nhi ra, chưa có ai có thể khuất phục nó.
Ngô An Nhiên hừ một tiếng, nói:
- Phải không, để ta thử xem sao?
Sở Tranh nhất thời nghẹn họng, thủ đoạn hắn dùng để đối phó với Hỏa Vân Câu cũng không nhẹ nhàng gì, loại ngựa này chỉ khuất phục trước kẻ cường hãn hơn mình. Ngô An Nhiên có võ công cao cường, một khi ra tay với Hỏa Vân Câu, đảm bảo con ngựa này 8, 9 phần mười sẽ phản bội mình.
Sở Tranh đột nhiên lảng sang chuyện khác chỉ về phía trước nói:
- Tiểu Âu Dương đi nghe ngóng tin tức đã trở về.
Âu Dương Chi Mẫn lúc này cưỡi ngựa chạy tới trước mặt Sở Tranh, xoay người xuống ngựa, hành lễ nói:
- Khởi bẩm công tử, đoàn người của đại công tử và tam công tử đã tới Lạc Nhật Pha (dốc núi Lạc Nhật), hiện đang nghỉ ngơi một chút.
Sở Tranh tinh thần sảng khoái, hét to:
- Truyền lệnh xuống phía dưới, chúng gia tướng cùng ta đi đón tiếp đoàn người của đại ca.
Nói xong liền giật dây cương, Hỏa Vân Câu như một mũi tên rời khỏi cung bắn thẳng về phía trước.
Hỏa Vân Câu phấn khích không gì sánh được, mặc dù Sở Tranh đã cố dùng sức khống chế tốc độ, nhưng khoảng cách với mọi người phía sau càng lúc càng xa.
Chỉ trong chốc lát, Sở Tranh đã mơ hồ nhìn thấy nhóm người Sở Hiên. Hắn khẽ đụng chân vào bụng ngựa một cái, tốc độ của Hỏa Vân Câu tựa như tăng nhanh hơn mấy lần, như một tia điện quang màu hồng phóng đi.
Bọn gia tướng phía sau nhất thời mặt mũi méo xệch, vị Ngũ công tử này cũng chẳng thông cảm cho thuộc hạ tí nào.
Từ trong nhóm người Sở Hiên, Sở Nguyên cũng giục ngựa chạy lên phía trước, cười dài nói:

- Tiểu Ngũ, ngươi càng ngày càng liều lĩnh.
Sở Tranh vận lực giữ chặt dây cương, Hỏa Vân Câu nhất thời hí vang một tiếng, hai vó trước dựng đứng lên, hiển nhiên là muốn chạy tiếp.
Sở Tranh sau khi kiềm chế Hỏa Vân Câu xong, liền chắp tay cười nói:
- Tiểu đệ tham kiến tam ca. Nhiều ngày không gặp, phong thái của tam ca vẫn như trước, càng thêm oai hùng a.
Sở Nguyên đấm một quyền về phía Sở Tranh, nói:
- Nhiều ngày không gặp, miệng lưỡi của tiểu tử ngươi càng trở lên trơn tru a.
Sở Tranh né khỏi cú đấm này, cười nói:
- Có tam ca đi trước mở đường, tiểu đệ nào dám chạy lùi về phía sau chứ?
Hai huynh đệ cười vui một hồi, Sở Nguyên đầy ước ao nhìn Hỏa Vân Câu, đột nhiên than thở:
- Tại sao cái gì tốt cũng đều bị ngươi lấy hết, cẩn thận người khác sẽ ghen ghét đó.
Mấy ngày trước đã bị phụ thân răn dạy cho một trận, Sở Tranh tạm thời gác nó sang một bên, giờ nghe trong lời của Sở Nguyên ẩn chứa hàm ý sâu xa, hắn giả vờ không hiểu, tếu táo cười nói:
- Đối với loại ngựa quý này, thứ nhất tiểu đệ may mắn có chút cơ duyên, thứ nhì có khả năng hàng phục nó mà thôi. Người khác thích nghĩ thế nào thì nghĩ, cũng không thể cấm đoán người ta được.
Sở Nguyên cười khổ nói:
- Bỏ đi, không nói nữa, ngươi mau đi bái kiến tổ mẫu đi. Lão nhân gia mà biết ngươi tới đón sẽ rất vui vẻ đó.
Sở Tranh hỏi:
- Dọc đường đi, tổ mẫu có khỏe không?
Sở Nguyên mặt lộ chút lo âu, đáp lời:
- Tuổi tác của tổ mẫu dù sao cũng đã cao, tuy ta và đại ca tận lực làm chậm lại hành trình một chút, nhưng một quãng đường dài bôn ba như vậy cũng khiến tổ mẫu có chút uể oải, tới kinh thành phải nghỉ ngơi tốt một thời gian mới khỏe khoắn lại.
Hai ngươi vừa cưỡi ngựa vừa nói chuyện. Nhìn vào nhóm người trước mặt, có nhiều người Sở Tranh không nhận ra, hiển nhiên là gia tướng của Ninh phủ được phái đi hộ vệ Ninh tiểu thư.
Sở Tranh chợt thấy Sở Hiên đang cưỡi một con tuấn mã màu đen ở gần đó, đang chỉ đạo hạ nhân xếp gọn lại hành lý, hắn liền dục ngựa chạy chậm về phía trước, chắp tay nói:
- Tiểu đệ tham kiến đại ca.
Sở Hiên ngẩng đầu lên thấy Sở Tranh, hơi sửng sốt một chút, nhàn nhạt nói:

- Ngươi đã đến rồi.
Sở Tranh nói:
- Đại ca sắp cử hành đại hôn, tiểu đệ đương nhiên hết lòng phụ giúp. Tiểu đệ đi gặp qua bà nội đã, sau đó sẽ tới chúc mừng Ninh tỷ tỷ.
Sở Nguyên cười nói:
- Tiểu đệ ngươi thực có mưu đồ xấu, định trêu ghẹo Ninh gia nữ tử à? Hắc, nhưng cô gái này da mặt cực mỏng, suốt quãng đường ta chỉ thấy qua vài lần, ngươi tốt nhất dẹp bỏ ý định lưu manh kia qua một bên đi.
Mấy huynh đệ Sở gia đều lớn lên ở Bình Nguyên thành, quen biết Ninh gia tiểu thư từ lúc bé, cho nên nói chuyện cũng không kiêng kị gì.
Không ngờ sắc mặt của Sở Hiên chợt trầm xuống, nói:
- Nàng là đại tẩu của hai người các ngươi, sau này cẩn thận lời nói một chút.
Sở Nguyên và Sở Tranh ngạc nhiên nhìn nhau.
Sở Tranh phản ứng khá nhanh, vội đáp:
- Tiểu đệ tuân mệnh. Tam ca, tổ mẫu ở xe nào? Dẫn đệ đi bái kiến mau.
Sở Nguyên cũng vội đáp:
- Được, đi theo ta.
Đi được một đoạn, Sở Tranh giả vờ vô ý thốt lên:
- Đại ca tựa hồ đã thay đổi rất nhiều.
Sở Nguyên than khẽ:
- Từ lúc hắn rời kinh thành, ta cũng ít thấy hắn cười. Tới Bình Nguyên thành rồi, hắn cũng rất lãnh đạm với Ninh gia tiểu thư, nàng nhiều lần tìm ta khóc lóc kể lể. Ta cũng không biết phải nên nói sao đây.
Sở Tranh quan tâm hỏi:
- Lẽ nào đại ca có tâm sự gì?
Con mắt của Sở Nguyên khẽ đảo, định nói cái gì đó nhưng lại thôi, lắc đầu nói nhỏ:
- Đại ca hắn cũng chẳng mấy tâm sự với ta cho nên ta cũng không rõ lắm. Chỉ là ngươi sau này ở trước mặt hắn nên chú ý một chút, dù sao hắn cũng là anh cả, mời vừa rồi ngươi nên xuống ngựa hành lễ chào hắn mới phải.
Sở Tranh cười khổ nói:
- Tiểu đệ thực không để tâm đến chuyện này. Ba anh em chúng ta từ khi nào lại chú ý mấy loại tiểu tiết này thế?
Sở Nguyên chỉ hừ một tiếng, nói:
- Bây giờ khác xưa rồi.
Sở lão phu nhân thấy đứa cháu yêu nhất tới, rất là vui mừng, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều, vội gọi Sở Tranh vào ngồi bên người, rủ rỉ cùng hắn trò chuyện. Ninh Tiểu Tiên, vợ sắp cưới của Sở Hiên ngồi ở trong xe bên cạnh xe của Sở lão phu nhân, nghe nói chú út tới cũng liền xuống xe chào hỏi.
Sở Tranh thấy sắc mặt của Ninh Tiểu Tiên có chút tiều tụy, thực chẳng có một chút vui mừng cho ngày đại hôn của mình, không khỏi thầm than trong lòng một tiếng. Hắn đang muốn tiến đến chào thì Sở Hiên giục ngựa tới, thấy Sở Tranh và Sở lão phu nhân, sắc mặt thoáng sầm xuống, liền quay sang Sở lão phu nhân cười nói:
- Tổ mẫu, Tiểu Ngũ phụng mệnh phụ thân tới đón, chúng ta sớm lên đường thôi, tranh thủ trước lúc trời tối về tới Sở phủ, cha mẹ con chắc đang mong lắm đó.

Sở Tranh cũng cười nói:
- Đại ca nói rất đúng, cô cô cũng đang ở trong phủ chờ đón bà nội đó.
Sở lão phu nhân vừa nghe nói Sở Lâm cũng ở trong phủ, liền giục Sở Hiên mau chóng lên đường.
Ba huynh đệ cưỡi ngựa chay song song, đột nhiên Sở Nguyên đưa tay chỉ về phía trước nói:
- Đại ca, Tiểu ngũ, các người còn nhớ chỗ này không?
Sở Tranh nhìn về phía trước, bật thốt lên:
- Là Lạc Nhật Pha?
Sở Nguyên nói:
- Không sai, đúng là Lạc Nhật Pha. Lần trước cùng phụ thân đồng hành đến đây, chúng ta còn không biết nơi đây tên là gì, ta chỉ nhớ lúc đó phụ thân giục ngựa chạy lên đỉnh núi, ba huynh đệ chúng ta cưỡi ngựa chạy theo hai bên trái phải, cùng nhìn về phía kinh thành ở nơi xa xa. Lúc đó nhiệt huyết trong người tuôn trào, nhưng hôm nay trở về chốn cũ, tại sao lại chẳng có chút cảm giác gì?
Trong lòng Sở Hiên khẽ máy động, hắn biết vị đệ đệ này ngày thường nhìn như một người tào lao, nhưng thực tế lại là một kẻ rất khôn khéo, xem ra tâm tư của mình đã bị hắn nhìn thấu. Sở Hiên nhìn qua phía Sở Tranh, chỉ thấy tiểu đệ mặt lộ nét cười hồn nhiên không có chút dị sắc nào, trong lòng chợt dấy lên buồn phiền, hắn không muốn để Sở Nguyên tiếp tục nói bóng nói gió nữa, hướng Sở Tranh nói:
- Ngũ đệ, nghe nói tình thế trong kinh thành có chút biến chuyển lớn, Lương Thượng Duẫn vừa chết, không biết chức Hình bộ thượng thư sẽ rơi vào tay ai?
Sở Tranh đáp lời:
- Phụ thân và Phương Lệnh Tín đã có giao ước, chức Hình bộ thượng thư này sẽ để người của Phương gia nắm giữ. Nhưng từ sau khi Lương Thượng Duẫn chết, Hoàng Thượng cũng chưa thượng triều lần nào, phụ thân và Phương Lệnh Tín đã dâng tấu chương tiến cử em của Phương Lệnh Tính là Phương Lệnh Bạch lên làm Hình bộ thượng thư nhưng vẫn chưa thấy hồi âm, bất quá, việc này xem như kết cục đã định, Hoàng Thượng cũng không có cách nào thay đổi nó cả, ông ta đang cố kéo dài chút thời gian mà thôi.
Sở Nguyên phẩy phẩy tay nói:
- Mặc cho ông ta thích xoay ngang xoay dọc gì gì đó, thế nào đi nữa cũng vẫn chỉ là tam đại thế gia thao túng thiên hạ mà thôi. Chúng ta tạm thời đừng nhắc tới mấy chuyện đau đầu này nữa. Tiểu Ngũ, chúng ta ở trên đường có nghe nói ngươi và Mẫn công chúa có giao tình rất tốt a, không biết chuyện này có thật hay không thế?
Sở Tranh cười gượng:
- Lời đồn thôi, chắc là có kẻ rỗi hơi nói bậy bạ ấy mà.
Sở Nguyên lắc đầu, cười nói.
- Không có lửa làm sao có khói, Tiểu Ngũ ngươi đừng giả nai lừa qua mắt chúng ta. Trên đường đi chúng ta thường được gia tướng từ kinh thành thông báo tình hình, đừng cho rằng chúng ta cái gì cũng không biết. Huống chi ngươi vốn chỉ thích những nữ tử lớn tuổi hơn mình, điển hình là Liễu Khinh Như cũng lớn hơn ngươi vài tuổi, còn ngươi cũng kém Mẫn công chúa hai tuổi, quá hợp với khẩu vị của ngươi còn gì. Hắc hắc.
Sở Tranh bị chọc thẹn quá hóa giận, bực bội nói:
- Trong phủ thường xuyên có gia tướng đến Nam tuyến ư? Kẻ nào vô liêm sỉ mặt dày như vậy chứ, dám nói láo đặt điều?
Sở Hiên đột nhiên đá nhẹ vào mông của Sở Nguyên, nói:
- Chạy nhanh về phía trước coi một chút, dường như có chút không thích hợp.
Sở Nguyên bất ngờ bị đá, chưa kịp phản ứng thì Sở Hiên đã chạy về phía trước rồi, vội giục ngựa chạy theo.
Sở Tranh híp mắt nhìn theo bóng của hai người họ, mỉm cười, xoay người ngó đám người Sở Phương Hoa đang ở lẫn trong đám gia tướng của Sở phủ vẫy tay một cái, nói:
- Mấy người các ngươi lại đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui