Sở Thị Xuân Thu

- Ngũ công tử đã trở lại.
Sở Tranh ừ một tiếng rồi hỏi:
- Cô cô của ta đi gặp Hoàng Thượng còn chưa trở về sao?
- Đúng vậy. Mời công tử vào trong phòng ngồi nghỉ một chút.
Đi vào trong phòng, Tôn Đắc Sơn liền tự mình rót cho Sở Tranh một chén trà nhỏ. Sau khi Sở Tranh ngồi xuống ghế, sắc mặt chợt âm trầm, hắn tựa lưng vào ghế suy nghĩ mông lung.
Tôn Đắc Sơn đứng ở một bên thấp thỏm bất an, không biết vì sao Ngũ công tử lại có vẻ phiền muộn như vậy? Vừa rồi còn vui vẻ cùng Mẫn công chúa đi ra ngoài, thế nào mà khi trở về vẻ mặt lại mất hứng như thế? Chẳng lẽ hai người bọn họ cãi nhau?
Sở Tranh đột nhiên lắc đầu cười nói:
- Võ Mị Nương.
Không biết hắn tại sao lại suy nghĩ nhiều về cô gái này như thế? Chẳng lẽ là vì cái tên của cô ta? Nếu như đổi thành Trương Mị Nương hoặc Lý Mị Nương gì đó, liệu Sở Tranh hắn có phải bận tâm nhiều như bây giờ không? Nhưng hôm nay trong thời đại này, quyền lực của đế vương không bằng thời đại Trinh Quán (niên hiệu Vua Đường Thái Tông, Lý Thế Dân), cho nên cái gì ngu trung kiểu quân bắt thần tử thì thần phải tử chỉ là một trò cười, ít nhất đối với tam đại thế gia nó là như thế. Võ Mị Nương này bất quá cũng chỉ là một cô gái tinh thông Mị công, trong tay Hoàng Thượng lại không có thực quyền, nàng ta dựa vào cái gì mà muốn thâu tóm đại quyền trong triều? Nếu chỉ dựa vào võ công, Sở Tranh tin rằng chỉ cần một mình hắn cũng đủ đánh bại nàng ta, huống hồ hai nhà Sở - Vương còn có đông đảo các võ công cao thủ khác.
Suy nghĩ thông suốt, tâm tình của Sở Tranh cũng buông lỏng nhiều, hắn ngẩng đầu lên, nói:
- Tôn Đắc Sơn?
Tôn Đắc Sơn sửng sốt giây lát, vội lên tiếng:
- Có tiểu nhân.
Trong lòng gã chợt cảm thấy có chút kỳ quái, vị công tử Sở Tranh này từ đầu vẫn luôn khách sáo một tiếng Tôn công công hai tiếng Tôn công công, tại sao bây giờ lại đột nhiên gọi thẳng tên của mình ra?
Sở Tranh nói:
- Ngươi chính là số 9 chữ Huyền đúng không?
Mặt Tôn Đắc Sơn lộ đầy vẻ kinh ngạc. Ngày đó khi được đưa vào cung, vị lão giả kia gọi gã bằng số 9 chữ Huyền. Gã còn chưa kịp biết ý tứ trong đó thì đã được quý phi nương nương tiếp nhận vào làm kẻ hầu hạ trong nội cung, cái ký hiệu số này đã từ lâu gã chưa nghe ai nhắc tới nữa.
Nhưng gã dù sao cũng là một người thông minh, mơ hồ đoán được trong đó hẳn có quan hệ, vội đáp:
- Chính là tiểu nhân.
Sở Tranh nói:
- Lúc xưa cùng ngươi phụng mệnh vào nội cung của quý phi nương nương có tất cả hai mươi mốt người, không biết tình hình của những kẻ này ra sao rồi?
Hoài nghi trong lòng Tôn Đắc Sơn càng lúc càng lớn, nhưng bề ngoài vẫn cung kính trả lời:

- Bẩm công tử, chỉ còn lại mười chín người. Hai người kia, một người bị bệnh chế, kẻ còn lại phạm tội nặng bị nương nương sai dùng trượng đánh chết.
Sở Tranh nhìn hắn, nói:
- Tôn Đắc Sơn, ngươi nếu đã được nương nương tín nhiệm, hẳn là năng lực làm việc của ngươi không kém. Ta có một việc trọng yếu muốn giao cho ngươi làm.
Tôn Đắc Sơn suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Công tử cứ nói, chỉ cần là việc không vi phạm tới nương nương, tiểu nhân sẽ hết sức làm cho thật tốt.
Sở Tranh cười nói:
- Yên tâm đi, ta cũng sẽ bẩm báo việc này với nương nương, ngươi không cần lo lắng. Gần đây có một nhóm cung nữ mới được tuyển vào cung, ngươi chắc biết việc này chứ?
Tôn Đắc Sơn đáp:
- Tiểu nhân biết việc này, ngày mai Phượng Minh cung cũng muốn tuyển một vài cung nữ từ trong đó.
Sở Tranh đột nhiên suy tính trong lòng, hay là đem Võ Mị Nương an bài bên cạnh cô cô? Nhưng nghĩ kỹ lại hắn đành bỏ đi ý định này. Một khi tâm ý của Võ Mị Nương đã quyết, hắn có ép nàng ta ở trong Phượng Minh cung cũng vô dụng, huống hồ võ công của nàng ta không kém, vạn nhất trong tình huống nào đó đả thương cô cô thì thật không hay cho lắm.
- Trong đám cung nữ này có một người tên là Võ Mị Nương, ngươi an bài mấy người âm thầm giám thị, ngoài ra mua chuộc một cung nữ khác, để cho cung nữ này ở cùng với Võ Mị Nương, ghi lại nhất cử nhất động của nàng ta, mỗi ngày đều phải báo cáo cho ta biết.
Tôn Đắc Sơn vốn vẫn luôn coi trọng quý phi nương nương, giờ nghe Sở Tranh phân phó hắn làm việc này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm vội nói:
- Công tử yên tâm, tiểu nhân lập tức đi xử lý.
Sở Tranh trầm tư nói:
- Cũng không cần thiết phải cố gắng quá sức, việc này ngoại trừ ngươi ra, không thể để cho bất kể ai biết được đây là chủ ý của ta.
- Tiểu nhân hiểu.
Tôn Đắc Sơn hướng về phía Sở Tranh thi lễ một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
Một chốc lát sau, Sở Lâm quay trở về, thấy Sở Tranh một mình ngồi ở đó liền hỏi:
- Mẫn nhi đâu?
Sở Tranh cười khổ đáp:
- Bị cô cô của nàng ta bắt ở lại.

Sở Lâm nhíu mày không hiểu, hỏi:
- Ngươi lại gây nên chuyện gì rồi?
Từ lần Sở Tranh thiếu chút nữa bị Triệu Mính đánh chết, Sở Lâm không có bất kỳ hảo cảm gì đối với vị Diệp tiên sinh này cả.
Việc Triệu Mính và Sở Tranh nói chuyện là việc cơ mật, nàng ta đã sớm dặn Sở Tranh chỉ được phép nói cho Sở Danh Đường biết nên hắn cũng chỉ đối đáp qua loa vài câu rồi thúc giục Sở Lâm cùng về Sở phủ.
Khi hai người họ về tới Sở phủ, Sở phu nhân đã sớm chờ ở trong đại sảnh, thấy Sở Lâm bước tới liền cười hì hì tiến lên hành lễ. Sở Lâm vội vàng ngăn lại nói:
- Tẩu tẩu, đây không phải ở trong cung, không cần phải hành lễ làm gì.
Sở phu nhân thuận thế đứng dậy, cười nói:
- Hoàng Thượng sao lại dễ dàng cho phép muội hồi phủ thế?
Sở Lâm nhàn nhạt nói:
- Đúng vậy, mấy ngày nay Hoàng Thượng cũng thoải mái hơn nhiều, đối với tiểu muội không còn oán hận bực dọc như trước.
Sở phu nhân nói:
- Xem ra y đã biết nhiều việc không thể theo ý mình được.
Sở Lâm giọng buồn buồn vang lên:
- Cũng có thế, y dù sao cũng già rồi.
Sở phu nhân đột nhiên thấy mình cùng Sở Lâm bàn luận chuyện này có chút không thích hợp, dù sao hai người họ còn có tình phu thê, liền thay đổi đề tài bàn tán về một số chuyện mới lạ tại kinh thành.
Quanh quẩn một hồi đề tài lại chuyển đến việc giữa Sở Tranh và Triệu Mẫn, thấy mình đứng đây nghe có chút không ổn, Sở Tranh vội vã đứng dậy xin cáo lui.
Sở Lâm liền gọi hắn lại, nói:
- Tranh nhi, đợi một chút. Cô cô đã nói qua với mẹ ngươi rồi, lần này hồi phủ sẽ ngụ ở trong Đạp Thanh Viên của ngươi.
Sở Tranh cười nói:
- Cháu nhiệt liệt hoan nghênh.

Sở Lâm mỉm cười nhìn hắn.
Trong lòng Sở Tranh chợt thấy có chút không ổn, từ bé đến giờ hắn sợ nhất là khi Sở phu nhân cười kiểu như vậy, mà cô cô cũng không kém mẫu thân bao nhiêu, không khỏi gượng cười nói:
- Cô cô, cháu có gì không ổn sao?
Sở Lâm cười tủm tỉm nói:
- Thực ra chẳng có gì không ổn cả. Nhưng nghe mẹ ngươi nói, ngươi đã nạp thiếp, mà cô bé đó cũng rất xinh xắn tháo vát.
Sở Tranh bối rối nói:
- Liễu Khinh Như cũng là một nữ tử có mệnh khổ, hiện tại cháu và nàng chỉ có danh phận mà thôi.
Sở Lâm nghiêm mặt nói:
- Vậy là tốt rồi, Mẫn nhi vốn có thâm tình đối với ngươi, ngươi cũng không nên phụ bạc nàng, nghìn vạn lần đừng để nàng ta còn chưa nhập môn mà ngươi đã có con, nghe chưa!
Sở phu nhân ở một bên không nhịn nổi cười òa lên.
Sở Tranh bất đắc dĩ nói:
- Cô cô nói cái gì vậy, giữa cháu và Khinh Như vẫn trong sáng thanh bạch mà.
Sở phu nhân lườm hắn một cái, nói:
- Nếu không phải vì phụ thân ngươi cấm ngươi trước khi thành niên không được thân mật với Khinh Như, ngươi có thể thanh thanh bạch bạch được hay sao?
Sở Tranh thẹn quá hóa giận, biết mình đứng trước hai người này không thể chiếm được ưu thế, liền hậm hực phẩy tay áo bỏ đi.
Từ phía sau còn văng vẳng vang lên một trận cười vui vẻ.
Khi Sở Tranh hậm hực bước về phía Đạp Thanh viên, vừa lúc gặp Sở Danh Đường trở về phủ.
Thấy sắc mặt của Sở Tranh, Sở Danh Đường không khỏi ngẩn người ra hỏi:
- Tranh nhi, cô cô con đã tới rồi ư?
Sở Tranh đáp:
- Đúng vậy, phụ thân. Cô cô đang nói chuyện với mẹ ở trong nhà.
Sở Danh Đường à một tiếng rồi vội đi về nơi ở của mình.
Sở Tranh đột nhiên nhớ tới việc của Triệu Mính, vội bước theo nói:
- Phụ thân, hài nhi có việc bẩm báo.

Sở Danh Đường vừa đi vừa nói:
- Có gì thì nói đi, cha còn muốn đi gặp cô cô con.
Sở Tranh bước nhanh lên đứng trước Sở Danh Đường nói:
- Phụ thân, việc này cực kỳ trọng yếu.
Sở Danh Đường thấy vẻ mặt của Sở Tranh ngưng trọng, suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói:
- Được rồi, vào thư phòng rồi nói.
Vào trong thư phòng, Sở Tranh vội thuật lại toàn bộ lời của Triệu Mính cho Sở danh Đường nghe.
Trong thư phòng chợt yên tĩnh một hồi, sau đó Sở Danh Đường đột nhiên hừ một tiếng, nói:
- Phụ nữ nhúng tay vào triều chính hậu họa vô cùng.
Sở Tranh trong lòng có chút không tán thành thầm nghĩ, không phải mẹ hàng ngày vẫn cùng cha bày mưu tính kế đó sao? Một nữ nhân tài trí xuất chúng như vậy đâu có thua kém bất kỳ nam nhân nào chứ?
Sở Danh Đường nói tiếp:
- Bất quá nàng ta cũng có con mắt nhìn xa, biết phải sớm động thủ với Tây Tần không kẻo muộn, nhưng nói thì dễ dàng làm mới khó.
Sở Tranh yên lặng không nói gì, hắn biết nếu nói xử lý việc nước, việc quân trọng đại, hắn thực còn kém xa Sở Danh Đường.
Sở Danh Đường lại nói tiếp:
- Những năm gần đây, Hoàng Thượng vẫn không muốn dụng binh, quân lực của Đại Triệu vẫn phòng ngự là chính, một khi kẻ thù từ bên ngoài tấn công chỉ có thể cố sức chống đỡ. Bây giờ nếu muốn dụng binh với Tây Tần, đâu thể chỉ trong mười ngày nửa tháng là chuẩn bị xong. Dự trữ, vận chuyển lương thảo, rồi ngựa, rồi xe, vũ khí vân vân, ít nhất cũng cần vài năm để chuẩn bị cho tốt, sao có thể nói đánh là đánh ngay lập tức được. Hiện giờ, nếu tập hợp Bắc cương và Nam tuyến đại doanh lại thì ít nhất cũng có được mười vạn đại quân, nếu tấn công thì phải thần tốc, đánh cho Tây Tần trở tay không kịp, bằng không các nước khác sẽ tụ quân lại rồi tấn công chúng ta, mà chúng ta lại bị Tây Tần quấn chân, lơ là một chút sẽ thua trắng tay, cuối cùng cũng giống như Tây Tần lúc trước, chưa đánh xong đã vội lui về.
- Còn nữa, rốt cuộc ai sẽ chỉ huy đại quân đây? Tây tuyến thống lĩnh Phương Lệnh Minh thủ thành thì thừa khả năng, nhưng nếu đại chiến cùng địch, quân tình thiên biến vạn hóa, thời cơ công thủ thành bại chớp nhoáng, với tính cách của Phương Lệnh Minh thì lại hoàn toàn không hợp. Nhưng Tây tuyến đại doanh đánh nhau với Tây Tần đã nhiều năm, nếu tấn công Tây Tần thì vẫn phải dùng bọn họ, mà Bắc cương hoặc Nam tuyến đại doanh nắm ngôi chủ soái thì sẽ không thích hợp, huống chi mấy người đều là thống lĩnh đại doanh một phương, Phương Lệnh Minh vị tất đã tâm phục. Một khi trong quân tướng lĩnh không đồng lòng thì còn làm được trò trống gì? Đã thế, Phương Lệnh Minh vốn đã ở Tây tuyến đại doanh vài chục năm, quan quân dưới trướng hầu như đều do một tay hắn đề bạt, nếu cưỡng bức hắn rời khỏi vị trí thống lĩnh, tất sẽ khiến nhiều người bất mãn, dao động quân tâm, huống hồ hắn còn là em họ của Phương Lệnh Tín, đại tướng đầu tiên trong đám con cháu Phương gia, cho nên Phương Lệnh Tín tuyệt sẽ không để hắn rời khỏi chức thống lĩnh Tây tuyến đại doanh.
Sở Tranh nhịn không được, nói:
- Vậy có thể điều Quách thượng thư đảm đương việc này, Phương Lệnh Minh làm phó, Quách bá bá ở trong quân đức cao vọng trọng, lại còn làm Binh bộ thượng thư, Phương Lệnh Minh sẽ không có bất kỳ dị nghị gì.
Sở Danh Đường nhìn hắn một cái, nói:
- Con nói không sai, đây có thể là kế sách tốt nhất. Nhưng Quách Hoài lại cực kỳ trung thành với Hoàng Thượng, đối với cha thì luôn nghi thần nghi quỷ, nếu điều hắn đi Tây tuyến hắn khẳng định sẽ cho rằng cha có mưu đồ tạo phản không chừng, hơn nữa Hoàng Thượng cũng sẽ không an tâm, thần tử trong triều trung thành với Hoàng Thượng cũng chỉ có mấy người này mà thôi. Tranh nhi, con đi nói cho Trưởng công chúa biết, nếu nàng ta có thể thuyết phục được Quách Hoài đảm nhận trọng trách này, trong vòng hai năm ta có thể dụng binh với Tây Tần.
Sở Tranh đáp:
- Dạ, phụ thân.
Đang muốn rời đi, Sở Tranh đột nhiên lại nhớ tới lời Triệu Mính nói tông chủ của Sở gia từ trước đến nay đều là đường chủ của Ưng đường, hắn nhìn Sở Danh Đường một cái, muốn nói rồi lại thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui