- Trên tiểu thần còn có hai vị huynh trưởng, sao đến lượt thần làm chức tông chủ Sở gia?
Triệu Mính nhìn chằm chằm Sở Tranh, nói:
- Trừ phụ thân ngươi ra, từ trước tới nay chức Sở gia tông chủ đều do đường chủ Ưng đường tiếp nhận. Sở Danh Đường nếu không có ý đó, thì sao lại điều hai ca ca của ngươi ra khỏi kinh thành? Hai người bọn họ cũng đều là người tài trí, chẳng lẽ lại không đảm nhiệm nổi chức đường chủ Ưng đường sao?
Sở Tranh vừa nghe xong thì lập tức kinh hãi, tâm tư rối bời. Phụ thân nếu làm vậy thật thì đúng là phế trưởng lập ấu. Đại ca lại không phạm sai lầm nào, làm sao huynh ấy tâm phục? Sở Tranh đã không biết thì thôi, nhưng hôm nay biết rồi thì hắn phải đối mặt với đại ca như thế nào đây?
Triệu Mính nói tiếp:
- Sở Tranh, hôm nay nói đến đây thôi, ngươi đi về trước đi. Chuyện này ngoại trừ để cho phụ thân ngươi biết, không được lộ ra với bất cứ kẻ nào khác. Nếu không, thì dù cháu gái ta thương tâm thế nào, ta cũng đành mặc kệ vậy.
Triệu Mẫn không vừa lòng, kéo ống tay áo của nàng, kêu một tiếng:
- Cô cô.
Tuy Triệu Mính nói như thế, nhưng nàng cũng lường trước Sở Tranh không phải loại người không biết nặng nhẹ. Nếu không, Sở Danh Đường cũng không coi trọng đứa con này đến vậy.
Sở Tranh trả lời một tiếng:
- Được.
Rồi xoay người đi ra ngoài.
Triệu Mẫn muốn đi cùng hắn ra ngoài thì bị Triệu Mính kéo lại, nói:
- Ngươi ở lại đã, cô cô còn có việc muốn nói.
Vốn Triệu Mính còn muốn nói chuyện với Sở Tranh về việc của hắn và Triệu Mẫn, nhưng vì thấy tinh thần hắn có chút hoảng hốt nên thôi. Rõ ràng Sở Danh Đường cũng chưa nói với hắn về việc lập tông chủ. Triệu Mính không khỏi nghĩ thầm: chẳng lẽ Sở Danh Đường có toan tính gì khác? Nếu thật sự là vậy thì hôn sự của Triệu Mẫn nên tạm thời hoãn lại đã. Hiện nay Triệu gia đang trong lúc nguy nan, mà hôn sự của cháu gái cũng là một lợi thế rất lớn, không thể quyết định tùy tiện như vậy được.
Trực giác Sở Tranh cho hắn biết Triệu Mính cũng không lừa hắn. Nhưng phụ thân làm như thế chẳng lẽ đại ca bằng lòng sao? Tình cảm huynh đệ của Sở Tranh với hai người Sở Hiên, Sở Nguyên vẫn rất tốt, hắn thật sự không muốn vì vậy mà làm hỏng đi mối quan hệ đó.
Sở Tranh thở dài, thầm nghĩ chỉ có cách trở về hỏi lại phụ thân xem sao.
Trên con đường nhỏ trong cung ngập đầy lá vàng, lúc này đã là cuối thu.
Sở Tranh đang trên đường trở về Phượng Minh cung, bỗng bên tai vang lên một âm thanh kiều mị:
- Công tử đi đâu mà vội vã như vậy? Chẳng lẽ đang cùng tình nhân hẹn hò ư?
Sở Tranh cả kinh nhìn xung quanh, thanh âm kia rõ ràng là dùng nội công để truyền vào tai hắn, công lực người phát âm cũng thâm hậu.
Một cung nữ quét lá ở cách đó không xa đang chậm rãi xoay người đi tới chỗ Sở Tranh. Nhìn qua thì cô gái này cũng không xuất chúng cho lắm, đôi mắt nhỏ hơn so với Triệu Mẫn, sống mũi cũng không cao như Liễu Khinh Như, miệng nở nụ cười hơi rộng, chỉ có làn da coi như tạm được, nhưng mấy nét chấm phá này phối hợp trên khuôn mặt nàng lại tạo ra một vẻ quyến rũ mê người riêng biệt.
Sở Tranh hít sâu một hơi, nói:
- Võ Mị Nương?
Võ Mị Nương che miệng cười khẽ, nói:
- Thì ra là công tử còn nhớ Mị Nương, thiếp tưởng công tử có công chúa nên đã sớm quên thiếp rồi. Không ngờ công tử lại là tiểu công tử của Sở gia đứng đầu trong tam đại thế gia đương triều, thảo nào ngay cả Thiên Mị môn cũng phải cúi đầu trước công tử.
Bộ đồ cung nữ kia chắc là Võ Mị Nương mới may, thoạt nhìn không hoàn toàn vừa vặn, nhưng như thế cũng chẳng làm mất đi vóc người uyển chuyển của nàng, cái che miệng cười duyên kia lại càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ muôn vàn. Sở Tranh phải thừa nhận, riêng về sức hấp dẫn thì nàng đúng là độc nhất vô nhị.
Sở Tranh thấp giọng hỏi:
- Sao ngươi biết được chuyện này?
Võ Mị Nương lộ vẻ ai oán, nói:
- Vừa rồi công tử dắt tay công chúa từ đó qua đây thân mật vô cùng. Thiếp thật ao ước muốn chết. Lúc trước thiếp không biết nàng ta là ai, sau nghe quản sự quản sự nói mới hay nàng ta là công chúa, ài, thiếp không còn hy vọng gì nữa rồi.
Sở Tranh chau mày, nói:
- Ngươi không nên dùng "Mị hoặc chúng sinh" làm trò đùa trước mặt bản công tử. Ngươi tiến cung khi nào mà bản công tử không biết?
Võ Mị Nương nói:
- Mới hôm qua, Trương lão đầu không bẩm báo lại cho công tử biết sao?
Lúc này Sở Tranh mới nhớ đêm qua Sở Phương Hoa có đem tới mấy kiện văn thư, lúc ấy mọi chuyện trong phủ khá bận, mà mấy kiện văn thư rất dài đầy chi chít chữ, cho nên hắn quên đọc luôn.
Võ Mị Nương hỏi với bộ dạng đáng thương:
- Công tử, người có điều gì bất mãn với Mị Nương sao?
Sở Tranh nói:
- Ngươi nói xem bản công tử có khi nào bất mãn với ngươi chưa?
Võ Mị Nương nhìn hắn ai oán:
- Cùng tiến cung với Mị Nương có hai mươi hai người nữa, trong đó ba người được trực tiếp phong làm tần phi, mười mấy người khác cũng được an bài rất tốt, chỉ có Mị Nương và bốn người còn lại vừa mới sáng sớm đã bị điều tới đây quét lá rụng.
Sở Tranh thản nhiên nói:
- Ngươi cũng muốn làm tần phi sao? Bản công tử đưa ngươi vào cung làm cái gì, chẳng lẽ Trương lão tiên sinh không nói với ngươi sao?
Nếu thành tần phi của Hoàng Thượng, sau này làm thế nào mà ở bên cạnh Triệu Khánh đây? Nhưng cũng khó mà biết được, trong trí nhớ của Sở Tranh, Võ Mị Nương mà hắn biết không phải trước sau đều hầu hạ cha con Lý Thế Dân đó sao?
Võ Mị Nương vừa quét vừa nói:
- Vậy cũng không nên để Mị Nương làm chuyện như thế này chứ? Nghe những người đó nói, trước khi vào cung, người nhà các nàng đã lo lót cho các nàng đó hết cả rồi . Ài, Mị Nương lẻ loi hiu quạnh từ nhỏ, công tử lại vứt bỏ, mạng của Mị Nương thật khổ mà.
Sở Tranh cười nói:
- Cổ nhân nói: cho dù trời có sập nhưng người vẫn hiên ngang đứng, đau khổ hành hạ tâm, mệt nhọc hành hạ gân cốt, đói khát hành hạ tấm thân, khốn cùng hành hạ…
Võ Mị Nương bưng tai giẫm chân nói:
- Không nghe, không nghe, công tử ngụy biện Mị Nương không muốn nghe.
Sở Tranh không nói nữa, trong lòng cũng có chút áy náy, bản thân không biết tại sao vẫn có chút đề phòng với cô gái này. Từ lúc thấy cảnh Võ Mị Nương thi triển thủ đoạn thao túng Trương Bá Xương, hắn cảm thấy việc dùng Võ Mị Nương có thể là con dao hai lưỡi rất nguy hiểm.
Sở Tranh đột nhiên nhìn Võ Mị Nương nói:
- Nếu cảm thấy ở trong cung không vui thì nói với ta một câu, ta có thể đưa ngươi ra ngoài ngay.
Nếu Triệu Mính đã quyết tâm khống chế Thái Tử Triệu Khánh, Võ Mị Nương ở lại trong cung cũng không còn cần thiết nữa. Huống chi bản lĩnh mị công của nàng khó mà qua được nhãn lực của Triệu Mính, không cẩn thận còn mất mạng nữa.
Võ Mị Nương cũng ngừng thái độ cười đùa, lắc đầu nói:
- Không phiền công tử phải nhọc công, chuyện đã như vậy, Mị Nương cũng đành an phận ở lại chỗ này.
Sở Tranh vẫn chưa từ bỏ ý định, nói:
- Cung đình sâu thẳm như biển, trong cung còn hiểm ác hơn ngoài giang hồ, vì sao ngươi vẫn muốn ở lại đây?
Võ Mị Nương nói:
- Mị Nương một thân một mình thì sống ở đâu cũng giống nhau phải không? Trong cung mặc dù hiểm ác, Mị Nương vẫn tự tin có thể tự bảo vệ được mình. Năm đó cùng vào Thiên Mị môn với Mị Nương còn có hơn bốn mươi người khác, sau ba năm chỉ còn lại có bốn người, chẳng lẽ công tử cho rằng Thiên Mị môn là những hạng người thiện lương hay sao?
Sở Tranh im lặng. Người trong Ma môn coi trọng thiên ý, không quản đến sống chết của người khác. Sở Tranh sau khi được Ngô An Nhiên hun đúc cũng không cảm thấy chuyện này có gì sai.
Sở Tranh đột nhiên nói:
- Ngươi rời cung cùng ta đi, từ giờ trở đi ước định ban đầu sẽ xóa bỏ hết. Sau khi rời khỏi đây, bản công tử sẽ giúp ngươi trở thành người đứng đầu Thiên Mị Môn.
Võ Mị Nương bĩu môi nói:
- Trừ khi công tử đồng ý cho Mị Nương hầu hạ bên người, Mị Nương sẽ không theo công tử rời đi.
Sở Tranh khẽ động tâm, nhìn Võ Mị Nương một chút rồi bỏ ngay ý niệm này ra khỏi đầu. Dù trong mắt người khác Võ Mị Nương là thiên kiều bá mị, cũng có thể do công pháp tạo ra, nhưng Sở Tranh có Long Tượng phục ma công hộ thể nên cũng không bị ảnh hưởng quá lớn. Hắn vốn vẫn khá thích những cô gái trời sinh đoan trang như Liễu Khinh Như. Huống chi Võ Mị Nương lại khiến người khác không đoán được suy nghĩ của nàng, những lời nói vừa rồi cũng không biết là thật hay giả. Nàng ta luyện thượng cổ mị công, lại không phải là loại người chịu được cô đơn lạnh lẽo, mang nàng về Sở phủ không phải là khuấy động tất cả mọi thứ lên sao? Trừ một ít người ra, sợ rằng tất cả đều bị nàng mê hoặc mất thôi. Cho dù phụ thân Sở Danh Đường tâm chí kiên định, nhưng Sở Tranh dám đánh cuộc phụ thân sẽ không thể chống lại được "Mị hoặc chúng sinh" của Võ Mị Nương.
Sở Tranh thầm nghĩ: có lẽ loại tâm pháp này căn bản không nên tồn tại ở trên đời. May mà trong đó còn có nhiều thiếu sót, Thiên Mị môn cũng không muốn xuất hiện trước mắt người đời. Nếu không trong lịch sử sẽ có thêm mấy Đắc Kỷ, sách sử được viết lại cũng không phải như thế.
- Như vậy thì tùy ngươi.
Sở Tranh nói:
- Nhưng thật sự ngươi không nên ở lại trong cung. Có một chuyện ta cần nói cho ngươi biết, trong cung có một vị tuyệt đỉnh cao thủ. Ngươi mà tiếp xúc với Thái Tử thì chắc chắn sẽ bị nàng phát hiện, ếu nàng biết ngươi là người trong Ma môn thì nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Võ Mị Nương có chút không tin, cho rằng Sở Tranh cố ý ở hù dọa nàng, cười nói:
- "Mị hoặc chúng sinh" của Mỵ Nương từ trước tới nay chỉ chịu thiệt thòi trước Ngô tiên sinh và công tử, người nọ so với Ngô tiên sinh thì sao?
Sở Tranh trầm giọng nói:
- Cho dù hai thầy trò chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ của nàng. Hơn nữa người nọ là nữ, Mị hoặc chúng sinh của ngươi ở trước mặt nàng thì chẳng có một chút tác dụng nào.
Võ Mị Nương cả kinh, cười lớn nói:
- Trong cung có cao thủ như vậy thì công tử còn đưa ta vào cung để làm gì?
Sở Tranh không muốn giải thích với nàng quá nhiều, nói:
- Bây giờ không giống ngày xưa nữa, sau này người nọ sẽ thường xuyên ở bên cạnh Thái Tử. Hay là ngươi bỏ ý định đó đi, cùng ta rời cung.
Nói xong, Sở Tranh kéo ống tay áo của nàng.
Võ Mị Nương chợt lùi lại mấy bước, nói:
- Công tử chậm đã, nghe thiếp nói một lời. Thiếp đã đến nơi này thì không nghĩ tới chuyện rời đi nữa. Võ Mị Nương cả đời bị khi dễ, lại còn bị người lừa gạt luyện thành tuyệt mệnh võ công. Từ nay về sau thiếp không muốn bị kẻ nào khống chế nữa.
Sở Tranh biến sắc, cười lạnh nói:
- Ngươi ở lại trong cung chắc không phải chỉ vì nguyên nhân đó chứ?
Võ Mị Nương nói:
- Công tử suy nghĩ rất cẩn thận, Mị Nương không thể gạt được công tử. Không sai, Võ Mị Nương đã hai mươi hai tuổi, tâm pháp "Mị hoặc chúng sinh" cũng sắp đạt tới cảnh giới tối cao của tiền nhân, sợ rằng thời gian đã sắp hết. Cả đời này Mị Nương bị người ta khi dễ nhiều lắm, nên muốn thưởng thức một chút tư vị khi làm hoàng hậu một nước. Theo lời công tử, vị tuyệt đại cao thủ kia là thật cũng được, là giả càng tốt, Mị Nương hoàn toàn không sợ.
Sở Tranh mắt lộ sát cơ, nói:
- Ngươi nói trắng ra như thế không sợ ta giết ngươi sao?
Võ Mị Nương giãi bày được tâm tư nên thoải mái hơn nhiều, nói:
- Đây là tâm nguyện của Mị Nương, nếu công tử không cho phép... mạng Mị Nương là do công tử cứu, công tử muốn lấy lại thì xin cứ tùy tiện.
Sở Tranh không khỏi thầm cười khổ, giống như mình mở ra hộp Pandora vậy. Đưa cô gái này vào trong cung đúng là hoàn toàn sai lầm. Kiếp trước đọc truyện thấy đám nhân vật chính kia khi xuyên việt thì mọi toan tính đều hoàn hảo không hề sơ hở một chút nào, tại sao mình luôn luôn bị xơi tái không thương tiếc? Khổ cực an bài con cờ cuối cùng nó không những vô dụng mà còn trở thành phiền toái lớn.
- Tên thật của ngươi đúng là Võ Mị Nương phải không?
Sở Tranh lấy từ trong ngực miếng ngọc bội mà ngày đó Võ Mị Nương đưa cho hắn:
- Ngươi còn nhớ vật này không?
Võ Mị Nương quay mặt đi, nói:
- Dĩ nhiên là nhớ rõ. Thiếp còn nhớ ngày đó từng nói, nếu sau này Mị Nương làm cái gì có lỗi với công tử, công tử có thể đập nát ngọc bội rồi trả lại cho Mị Nương. Mị Nương sẽ tự vẫn theo ngọc bội ngay.
Sở Tranh khẽ bóp chặt tay, nhìn Võ Mị Nương chằm chằm, nói:
- Lời nói ấy vẫn còn hiệu nghiệm chứ?
Võ Mị Nương tay ôm trước ngực, kiên quyết nói:
- Ngọc vừa vỡ, Mị Nương sẽ tự đoạn tâm mạch.
Sở Tranh nhìn nàng, chỉ thấy Võ Mị Nương sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt quật cường, sắc mặt không phải do thi triển Mị hoặc chúng sinh. Sở Tranh rốt cục mềm lòng, hắn suy nghĩ một chút rồi tính: cuộc đời này mình chưa bao giờ giết một người nào, huống chi trước mắt lại là một cô gái, hơn nữa cô gái này đúng là số khổ, hơn nữa mạng của nàng cũng không còn bao lâu. Dù sao đã có Triệu Mính ở đây, Võ Mị Nương có lợi hại đến đâu cũng không thể gây ra nhiều sóng gió. Hơn nữa lúc này mấy cung nữ khác đã chú ý tới nơi này, thỉnh thoảng lại ngó qua, nếu Võ Mị Nương đột nhiên tự vận ở đây, thì dù Sở Tranh có bảy tám cái mồm cũng không giải thích được.
Sở Tranh nhìn ngọc bội trong lòng bàn tay, nhàn nhạt nói:
- Ngươi đã quyết tâm ta cũng không miễn cưỡng. Ngươi là hạng người nào chứ? Một khối ngọc bội nho nhỏ này làm sao ước thúc ngươi được. Trả ngọc bội này cho ngươi, ta và ngươi từ nay không còn quan hệ gì nữa. Nhưng Võ Mị Nương ngươi phải nhớ cho kỹ, muốn làm hoàng hậu thì có thể, nhưng ngươi cần an phận thủ thường. Nếu không, cho dù ngươi thành nữ hoàng đi nữa thì Sở Tranh ta cũng có thể lấy tính mạng của ngươi.
- Nữ hoàng?
Mắt Võ Mị Nương sáng lên kỳ dị lầm bầm trong miệng:
- Đúng là hơn hẳn hoàng hậu.
Sở Tranh đưa tay sờ trán, mình vừa nói cái gì đây vậy trời?
- Muốn làm nữ hoàng thì đợi kiếp sau đi.
Sở Tranh lắc đầu, vứt ngọc bội lại cho Võ Mị Nương rồi xoay người rời đi.
Võ Mị Nương nhìn theo bóng lưng của Sở Tranh, ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm. Nàng vỗ nhẹ miếng ngọc bội trong tay, lẩm bẩm nói:
- Đã nói rõ ràng với ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý thu nhận Mị Nương, Mị Nương sẽ đi theo ngươi ngay. Nhưng ngươi hết lần này tới lần khác không trả lời, xem ra ở trong lòng ngươi vẫn coi thường Mị Nương. Ngươi là thế gia công tử, Mị Nương chỉ là nữ tử trong giang hồ, dĩ nhiên không thể lọt vào mắt ngươi rồi. Chẳng lẽ ngươi còn nhỏ nên không hiểu được tâm tư của người ta chăng?
Võ Mị Nương đưa ngọc bội lên sát mặt, cảm nhận được mùi của Sở Tranh, đột nhiên bật cười:
- Nếu ngươi lớn thêm mấy tuổi nữa, dù ngươi không muốn Mị Nương đi nữa, Mị Nương sẽ vẫn quấn lấy ngươi.
- Nhưng lần này ngươi không bóp nát ngọc bội, xem ra ngươi vẫn còn để ý tới Mị Nương. Nếu vừa rồi ngươi thật sự bóp nát nó, tâm Mị Nương cũng chết theo nó, trên đời này cũng không còn một ai để Mị Nương phải bận lòng.
Võ Mị Nương đột nhiên giọng thê lương:
- Không biết Mị Nương có còn cơ hội nhìn dáng dấp diện mạo của ngươi khi lớn lên hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...