Sở Thận An trong lòng hơi thấp thỏm, lần trước đối mặt với Sở Hiên, Sở Nguyên, hắn ta cũng không có cảm giác này. Con cháu thế gia ở Đại Triệu từ trước đến nay xem trọng cả văn lẫn võ, Sở Thận An từ bé từng theo người luyện tập chút công phu, nhưng lúc Sở Tranh đỡ một chưởng của Hách Liên Tuyết, chỉ mới có chưởng phong thôi đã khiến hắn ta đứng không vững, chứ chưa cần nói đến trận đấu ác liệt đến nghẹt thở giữa Sở Tranh và Lý Vạn Sơn, Sở Thận An tự ngẫm, dẫu có mười người như hắn ta cũng không phải là đối thủ của Sở Tranh, huống chi thân phận của thiếu niên này vô cùng cao quý, là đứa con mà phu thê Sở Thái Úy thương yêu nhất, đến cả Mẫn công chúa đương triều cũng có tình ý với hắn. Một người như vậy lại đến làm thuộc hạ dưới trướng, Sở Thận An quả thật không biết là phúc hay họa.
Một gã cấm vệ quân chạy vào bẩm báo Sở phó tướng đã tới.
Sở Thận An đợi một lúc thì thấy Sở Tranh tiến vào cổng doanh, liền bước nhanh ra cười nói:
- Ngũ đệ đã tới, huynh đợi đệ đã lâu.
Sở Tranh thi lễ nói:
- Tiểu đệ ra mắt đường huynh.
- Đều là người trong nhà cả, đệ đa lễ như vậy làm gì.
Sở Thận An vừa đỡ Sở Tranh dậy vừa nói:
- Sao trong phủ không có ai hộ tống Ngũ đệ đến đây vậy?
Sở Tranh cười khổ nói:
- Có, nhưng đến cổng doanh đệ đã cho bọn họ trở về.
Bốn người Sở Phương Hoa là Ưng đường tứ kiếm tỳ, nhất định phải theo bảo hộ cho Sở Tranh, Sở Phương Hinh còn có ý tưởng kỳ lạ, muốn giả dạng nam nhân để theo Sở Tranh vào cấm vệ quân, nhưng bị Sở Tranh cự tuyệt mắng cho một trận.
Dọc đường đi vào trong doanh, thỉnh thoảng có người quay sang Sở Tranh chỉ trỏ, Sở Thận An thấy vậy trong lòng rất tức giận, đã dặn đi dặn lại bọn chúng, nhưng bọn nhãi nhép này thật vô pháp vô thiên, quay về phải trừng trị một phen.
Sắc mặt Sở Tranh thản nhiên như không, hắn biết nếu mình đã tới đây, chắc chắn không tránh khỏi bị quan sát bàn luận. Mấy ngày hôm trước lúc hắn còn ở trong phủ dưỡng thương, có không biết bao nhiêu quan viên mượn cớ đến hỏi thăm để quan sát hắn, Sở Tranh ngạc nhiên khi lần đầu biết được Đại Triệu lại có nhiều đại quan từ tam phẩm trở lên như thế.
Sở Thận An vừa đi vừa nói:
- Ngũ đệ, doanh mười hai do huynh đứng đầu, ngoài ra còn có bốn người cùng cấp phó tướng như đệ, bọn họ là Lý Trì Hoa, Đặng Thừa Võ, Hoàng Phi và Sở Thận Thủ...
Sở Tranh sửng sốt hỏi:
- Sở Thận Thủ? Gã cũng ở chỗ này?
Sở Tranh thầm nghĩ đúng là oan gia ngõ hẹp.
Sở Thận An nghe vậy cũng ngạc nhiên:
- Ngũ đệ biết gã?
Sở Tranh cười nói:
- Đệ mới chỉ thấy gã một lần, nhưng nắm đấm của đệ thì lại quen thuộc với gã hơn đệ, đã từng tiếp xúc qua vài lần.
Sở Thận An nghe vậy bừng tỉnh, cười nói:
- Thảo nào mấy ngày trước quân vụ bận rộn như thế mà gã vẫn cáo bệnh ở nhà, hóa ra là bị tiểu đệ giáo huấn. Thật ra tên này huynh nhìn cũng không vừa mắt tí nào, không biết trời cao đất rộng là gì, luôn luôn đối nghịch với tụi huynh. Tuy nhiên huynh đã hạ tử lệnh cho gã hôm nay phải có mặt trong doanh.
Sở Tranh hỏi:
- Gã sẽ đến chứ?
Sở Thận An tự tin cười nói:
- Huynh tốt xấu gì cũng là người đứng đầu doanh mười hai, Sở Thận Thủ dù có gan làm gì đi nữa cũng không dám làm trái quân lệnh.
Hai người tiến vào trong trướng, bên trong các quan quân thấy Sở Thận An tới, đồng loạt rầm rầm đứng thẳng nghiêm trang. Sở Tranh nghĩ thầm, lúc trước nghe nói quân kỷ trong cấm vệ quân không nghiêm, hôm nay trông thấy cũng không phải hoàn toàn như vậy, tuy rằng không thể so với Nam tuyến đại doanh và Hắc kỵ quân, nhưng nói chung cũng không kém bao nhiêu, xem ra Triệu quốc có yêu cầu rất nghiêm đối với quân đội.
Sở Thận An bước tới ngồi xuống bàn của mình, mọi người hành lễ nói:
- Tham kiến Sở tướng quân!
Sở Tranh đứng ở vị trí thứ hai trong hàng các quan quân bên phải, đứng đối diện là một gã mặt mũi xanh xao, trên đầu quấn khăn, đó chính là Sở Thận Thủ. Sở Tranh thấy gã căm tức nhìn mình chỉ đành cười khổ, trên đời sao lại có những người không biết thức thời đến thế, với địa vị và thân phận của Sở Tranh ngày hôm nay, muốn ép chết một phó tướng nho nhỏ như gã kia quả thật quá dễ dàng, thật không biết gã dựa vào cái gì mà có thái độ như thế?!
Sở Thận An nhìn lướt qua mọi người, nói:
- Hôm nay cho mời các vị đồng liêu tới, vì chuyện gì thì các vị đều đã biết, phó tướng quân Sở Tranh đến báo danh. Sở phó tướng do đích thân Hoàng Thượng khẩu dụ ngự ban, lần này lại có công cứu giá, quả thật đáng cho chúng ta học hỏi. Sở phó tướng tới doanh mười hai của cấm vệ quân nhậm chức, chính là vinh dự cho tướng sĩ trong doanh chúng ta, từ nay về sau trở thành đồng liêu của các vị, mong rằng mọi người hỗ trợ phối hợp chặt chẽ với nhau, đối xử với nhau hòa thuận thân ái.
Sở Tranh ôm quyền hướng về phía mọi người biểu lộ thành ý. Mọi người cũng không dám chậm trễ đều hoàn lễ với hắn, Sở Thận Thủ suy nghĩ một chút cũng miễn cưỡng ôm quyền trả lễ.
Sở Thận An chờ Sở Tranh chào hỏi mọi người xong, nói:
- Lần này Sở phó tướng đến đây có chút cập rập, trên dưới doanh mười hai không có vị trí nào khuyết. Bản tướng quân đã bẩm báo qua với Binh bộ, để Sở phó tướng tạm thời phụ tá bản tướng quân, giúp bản tướng quân xử lý sự vụ trong doanh, nếu bản tướng quân có việc không ở trong doanh, mọi chuyện sẽ do Sở phó tướng toàn quyền định đoạt.
Binh bộ lúc đầu nhận lệnh sắp xếp Sở Tranh làm một giáo úy, Sở Thận An cũng đã an bài đâu đó xong xuôi. Không ngờ ngày hôm đó Hoàng Thượng đột nhiên phong Sở Tranh làm phó tướng, bốn chức phó tướng trong doanh mười hai đều đã có người đảm nhiệm, quả thật làm cho Sở Thận An nhức đầu không thôi, cuối cùng không biết làm sao hơn đành phải sắp xếp như vậy.
Việc này Sở Thận An và Sở Tranh cũng đã thương lượng qua, Sở Tranh không có dị nghị gì, công việc mỗi ngày của hắn rất nhiều, không có khả năng có mặt cả ngày trong cấm vệ quân, thôi thì cứ giữ một chức quan cho có như vậy cũng tốt.
Mấy phó tướng còn lại nghe Sở Thận An nói xong thì ngạc nhiên vô cùng, nhưng ngay lập tức hiểu ra, Sở Thận An làm vậy chính là để lấy lòng Sở phủ, biết thì biết vậy nhưng không ai có ý kiến gì. Những đại gia công tử như Sở Tranh thăng quan tiến chức trong quân cực nhanh, hơn nữa Sở Tranh lại có công cứu giá, ngay cả Hoàng Thượng cũng tán thưởng không ít, từ nay về sau chắc chắn tiền đồ vô lượng, mấy người họ chỉ cần có quan hệ tốt với thiếu niên này, ngày sau có khi còn cần hắn chiếu cố cho, vì vậy tất cả mọi người đều lĩnh mệnh không phản đối.
Chỉ có Sở Thận Thủ hừ lạnh một tiếng, gã thầm nghĩ tiểu tử kia lúc đầu chỉ là một giáo úy, không ngờ chẳng mấy chốc đã được thăng chức ngang bằng mình, do vậy trong lòng cảm thấy cực kỳ bất mãn.
Sở Thận An nhìn Sở Thận Thủ có chút chờ mong, hắn ta rất mong gã kia không nhịn được liền náo loạn gây sự. Hắn ta bất mãn với tên đường huynh đệ kia đã lâu, nhưng sợ người trong tộc lời ra tiếng vào nói hắn đối xử tàn nhẫn với huynh đệ trong tộc, cho nên mới buông tha không xuống tay với Sở Thận Thủ. Hôm nay có Sở Tranh làm lá chắn, Sở Thận An quả muốn giáo huấn cho tên đầu bã đậu kia một trận cho nên thân.
Không ngờ Sở Thận Thủ thường ngày là người dễ bị kích động nhưng hôm nay lại biết kiềm chế như vậy, gã biết một mình khó làm ra chuyện gì, cho nên sắc mặt dù biến đổi mấy lần nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.
Sở Thận An đợi một lúc lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì, trong lòng thất vọng nói:
- Được rồi, chính sự cũng đã xong, hôm nay Sở phó tướng vừa mới nhậm chức, bản tướng quân xuất tiền túi mời mọi người đến Phiêu Hương Các cùng chúc mừng Sở phó tướng.
Tức thì trong phòng âm thanh hưởng ứng vang dội như sấm.
Sở Tranh có vẻ khó xử nói:
- Sở tướng quân, tiểu đệ vẫn còn nhỏ tuổi, đến thanh lâu không thích hợp cho lắm, nếu phụ thân biết việc này chắc chắn sẽ quở trách.
Mọi người cũng bình tĩnh lại, vị phó tướng quân trước mắt vẫn còn là một thiếu niên, nếu cứ hồ đồ dẫn y đến thanh lâu, lúc Sở Thái Úy trách tội thì không ai có thể đảm đương nổi.
Sở Thận An cười nói:
- Ngũ đệ cứ yên tâm. Thái Úy đại nhân công vụ bận rộn, hàng ngày phải lo hàng trăm nghìn việc, làm sao có thời gian quan tâm những việc nhỏ thế này?! Trước đây huynh cùng hai vị ca ca của đệ thường đến Phiêu Hương Các, Thái Úy đại nhân cũng đâu có biết. Ngũ đệ nếu không đi, huynh thì không có vấn đề gì, nhưng không thể làm mất hứng của các huynh đệ khác như vậy chứ! Chỉ cần huynh đệ trong doanh mười hai không ai nói, trong Phiêu Hương Các liệu có ai biết đệ là công tử của Sở Thái Úy?!
Sở Tranh trong lòng hiểu rõ, nếu muốn hoà nhập vào một tập thể nào đó, đương nhiên phải tham gia vào các hoạt động của tập thể đó. Quan quân trong cấm vệ quân đa phần là con cháu thế gia ở kinh thành, nếu không cần thiết thì không nên làm mất lòng bọn họ, huống hồ Sở Tranh vẫn còn nhớ, Phương Trung Thành đã từng giới thiệu Phiêu Hương Các với hắn, do vậy trong bụng cũng có chút mong đợi. Hắn đã từng đến Vạn Hoa Lâu nhưng đó là địa bàn của Thiên Mị môn, mỗi lần hắn đến đều bàn chuyện chính sự, ngay cả tay của các cô nương cũng chưa từng cầm qua. Phiêu Hương Các từ xưa đến nay nổi danh cùng Vạn Hoa Lâu, lần này đi lại có nhiều tay sành sõi thanh lâu như vậy dẫn đường, hắn có thể thử qua cảm giác được các cô nương hầu rượu tiếp chuyện.
Sở Tranh cười nói:
- Vậy cũng được, có điều các vị phải đáp ứng tiểu đệ một chuyện, bằng không tiểu đệ tuyệt đối không đi.
Sở Thận An nói:
- Có chuyện gì Ngũ đệ cứ nói.
Sở Tranh cười nói:
- Tiểu đệ vừa mới gia nhập vào doanh, lần đầu tiên gặp mặt các vị đồng liêu, tuổi lại nhỏ nhất, vậy chầu này xin các vị để cho tiểu đệ chi tiền, có như vậy trong lòng tiểu đệ mới cảm thấy thoải mái.
Sở Thận An vốn định cự tuyệt, nhưng lại nghĩ tiền bạc đối với Sở Tranh chẳng có nghĩa lý gì, hơn nữa hắn đã nói như vậy, hiển nhiên là con người sảng khoái, mình nếu chiều theo ý hắn, có thể khiến hắn cảm thấy tận hứng.
Nghĩ vậy, Sở Thận An cao giọng nói:
- Tốt! Sở phó tướng đã có lời, các huynh đệ, nếu các ngươi không tiêu hết số bạc trên người Sở phó tướng, coi như các ngươi không nể mặt Sở phó tướng.
Quan quân nghe vậy liền ầm ầm vỗ tay hưởng ứng.
Sau khi quyết định đến Phiêu Hương Các, quan quân liền thay đổi y phục hàng ngày. Cấm vệ quân dù có kiêu ngạo thế nào đi nữa cũng không dám ngang nhiên mặc quan phục đến thanh lâu, nếu không Ngự Sử mà dâng tấu lên Hoàng Thượng, không ai dám chắc có thể giữ được "chỗ đó".
Sở Thận Thủ vội vàng cáo lui với Sở Thận An lấy lý do trong người còn yếu, vết thương trên mặt vẫn chưa khỏi hẳn. Sở Thận An cũng không làm khó dễ gã, dù sao đi cùng với người có khuôn mặt như thế thì thật mất mặt quá.
Sở Tranh gặp phải chút rắc rối, hắn mặc quan phục tới báo danh, nói chung không nghĩ đến hôm nay còn có hoạt động gì khác. Nếu bây giờ quay về phủ thay đồ thì cũng phiền phức, mấy người Sở Phương Hoa sẽ lại đòi theo hắn thì nguy. Cũng may trong doanh có người vóc dáng thấp bé như Sở Tranh, Sở Thận An lấy một bộ y phục đưa cho Sở Tranh, áy náy nói:
- Ngũ đệ, y phục không được tốt, chỉ sợ không vừa mắt đệ.
Vải vóc xấu kém Sở Tranh cũng không để ý làm gì, chỉ tội lúc cầm lấy bộ y phục , mùi mồ hôi khắm xộc vào mũi. Sở Tranh nhíu mày, chịu không được phải bảo thân binh của Sở Thận An giặt đi giặt lại bộ y phục đó mấy lần rồi đem treo lên. Sau đó Sở Tranh vận công kẹp lấy bộ y phục kia vuốt qua vuốt lại hai lần, bộ y phục lập tức bốc hơi khô ráo như vừa được bàn là là qua cho thẳng.
Sở Tranh thay y phục hài lòng gật đầu, bộ y phục thực sự đã không còn mùi gì khác lạ. Sở Thận An bên cạnh cười nói:
- Quả thật là hảo công phu, có điều Ngũ đệ làm như vậy chả khác nào dùng dao mổ trâu đi cắt tiết gà.
Sở Tranh cười nói:
- Sư phụ thường dạy tiểu đệ, muốn nhuần nhuyễn phải thường xuyên sử dụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...