Tây viện giờ trở thành nơi vắng vẻ quạnh quẽ nhất trong Sở phủ. Khi Sở Thiên Phóng dọn đến đây ở, vài ngày đầu có không ít người đến bái kiến, hơn nữa chủ yếu là đến để phàn nàn kêu than với Sở Thiên Phóng. Một thời gian sau, căn cơ của Sở Danh Đường trong triều ngày càng vững chắc, số người đến Tây viện thưa thớt dần, mọi người từ từ hiểu ra, vị thế của Sở gia kinh thành giờ đã sa sút không còn như xưa.
Lúc này Sở Thiên Thành vừa tới trước cửa phòng của Sở Thiên Phóng, từ trong phòng xộc ra mùi thuốc đông y nồng nặc, ông ta khẽ chau mày, gõ gõ mấy cái vào cửa phòng.
Một thị đồng hầu hạ bên cạnh Sở Thiên Phóng bước ra mở cửa, thị đồng thấy Sở Thiên Thành vội khom người hành lễ nói:
- Nhị gia!
Sở Thiên Thành gật đầu rồi bước vào trong, đập vào mắt ông ta là nét mặt già nua của đại ca Sở Thiên Phóng đang khổ sở uống thuốc. Thấy nhị đệ của mình tới thăm, Sở Thiên Phóng như vớ được cứu tinh, liền quay sang nói với hai tiểu đồng bên cạnh:
- Hai ngươi lui ra ngoài trước đi.
Tiểu đồng đang bưng chén thuốc có vẻ khó xử nói:
- Nhưng lão nhân gia người còn chưa uống hết thuốc.
Sở Thiên Phóng gượng cười nói với tiểu đồng:
- Đợi chút nữa lão phu uống tiếp có được không? Ngươi xem, bây giờ lão phu còn có việc cần xử lý.
Tiểu đồng kia nghe vậy nhìn sang Sở Thiên Thành, sau đó miễn cưỡng đi ra, rồi đóng cửa phòng lại.
Sở Thiên Phóng thở phào nhẹ nhõm, nói với Sở Thiên Thành:
- Nhị đệ, đã trễ thế này rồi còn có chuyện gì quan trọng sao?
Sở Thiên Thành không đáp, ông ta bước tới ngồi xuống bên cạnh giường, hỏi:
- Đại ca, thân thể khá hơn chút nào chưa?
- Mấy ngày nay cũng khá lên nhiều.
Sở Thiên Phóng thở dài nói tiếp:
- Cứ tưởng sau khi nhượng lại chức tông chủ thì có thể yên tâm hưởng tuổi già, không ngờ người đã già yếu thế, vừa rảnh rỗi một chút là bệnh tật thi nhau kéo tới. Ngươi xem, cả ngày quanh quẩn với mấy cái ấm sắc thuốc. Mấy ngày trước ta còn có thể đến phủ của Vương Liệt câu vài con cá với lão ta, bây giờ chỉ có thể nằm một đống trong phủ chả làm được gì cả.
Sở Thiên Thành nói:
- Đại ca, Vân Đường và Thận Bình hai đứa nhỏ này lại tới làm phiền đại ca sao?
Sở Thiên Phóng hừ một tiếng nói:
- Mấy tên súc sinh này bây giờ làm gì còn có tâm tư đến làm phiền ta, lão phu ốm đau liệt giường, chúng không biết tới thăm hỏi một câu, cả ngày chỉ biết lêu lổng ở bên ngoài, lão phu đúng là tự mình làm tự mình chịu. Sở Danh Đường nghe nói lão phu bị bệnh còn đến thăm vài lần, hơn nữa còn mời cả thái y tới chẩn và chữa bệnh cho lão phu, xem ra lần này tuy lão phu không may bị bệnh, nhưng cũng nhờ vậy mới nhìn thấy được bộ mặt súc sinh của hai tên kia.
Sở Thiên Thành nghe xong trầm mặc không nói gì. Sở Thiên Phóng thấy nhị đệ của mình dường như có tâm sự bèn nói:
- Nhị đệ, đệ có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, đừng để ở trong lòng như thế.
Sở Thiên Thành do dự nói:
- Đại ca, lúc trước đại ca đem chức tông chủ truyền lại cho Sở Danh Đường có phải vội vàng quá không?
Sở Thiên Phóng nhìn nhị đệ mình nói:
- Nói tiếp đi.
Sở Thiên Thành bất chấp khó khăn nói tiếp:
- Thiên Thành vẫn luôn nghe theo lời của đại ca. Năm đó đại ca nói Sở gia sắp gặp phải khốn cảnh, ngoại trừ Sở Danh Đường không ai có thể giải quyết được, tiểu đệ liền hết sức ủng hộ. Nhưng Sở Danh Đường đã tới kinh thành lâu như vậy, cũng chưa hề gặp phải chuyện gì to tát khó giải quyết cả. Không biết hắn ta có thủ đoạn gì khiến cho Hoàng Thượng chưa ra tay động thủ với Sở gia, ngược lại vị trí của Sở Danh Đường càng ngày càng vững chắc, hắn ta không kiêng nể loại trừ người của Sở phủ kinh thành thẳng tay, đám người Thận Bình cho đến giờ cũng không có việc gì làm, nhàn rỗi ở nhà ngồi chơi xơi nước. Đại ca nói xem, quyết định lúc đó có nhầm lẫn hay không?
Sở Thiên Phóng thở dài:
- Nhị đệ, có phải đệ đang hối hận?
Sở Thiên Thành gật đầu.
Sở Thiên Phóng nói:
- Vậy đệ cũng nên biết, từ khi Đại Triệu lập quốc đến nay chưa từng có chuyện ba nhà Sở - Vương - Phương liên minh với nhau, điều này khiến cho Hoàng Thượng không biết phải làm thế nào cho phải. Từ lúc Sở Danh Đường nhập kinh, Hoàng Thượng không dám vọng động bởi vì phía sau Sở Danh Đường còn có lão tiểu tử Vương Liệt, thế lực của Vương gia ở trong quân vô cùng to lớn, Triệu quốc lúc này quả thật không ai có khả năng khống chế nổi. Còn Phương Lệnh Tín huynh trước kia quả có xem thường hắn, người này nhận định thời thế vô cùng minh bạch nhanh nhạy, quyết định không đi đầu nhập dưới trướng Hoàng Thượng ngược lại nghị hòa với Danh Đường, vì vậy thế cục trong triều trở nên ổn định, chỉ cần Sở Danh Đường không có ý làm phản, từ nay tam đại thế gia sẽ cùng nhau nắm giữ triều chính.
Sở Thiên Phóng hắng giọng nói tiếp:
- Ngoại trừ Sở Danh Đường, Sở gia chúng ta liệu có người nào làm được như thế? Vương gia có thể tương trợ Sở gia không? Nếu như đổi lại là Danh Đình, Phương Lệnh Tín có tìm Danh Đình để nghị hòa không? Đệ nghĩ Danh Đường không có thủ đoạn gì, chẳng qua vì đệ không phải là địch nhân của hắn. Sở Danh Đường mới ra chút sức, liền hóa giải nguy cơ của Sở gia ta thành vô hình, tuy trong đó cũng có công của Vương Tú Hà, thê tử của hắn, nhưng Sở Danh Đường há lại là loại người tầm thường?
Sở Thiên Phóng lắc đầu:
- Việc đã đến nước này, có hối hận cũng không được. Đệ nếu còn muốn đối phó với Sở Danh Đường, ngay cả hai nhà Vương - Phương cũng không tha cho đệ.
Sở Thiên Thành vội la lên:
- Nhưng đại ca nhìn mấy đứa cháu ruột, cháu họ của mình trong phủ xem, cả đám không có chút cơ hội ló mặt ra ngoài. Hôm qua nhi tử của Sở Danh Đường bãi chức chấp sự của Danh Tá, Danh Tá giờ còn đang chờ chịu tội…
Sở Thiên Phóng khoát tay nói:
- Huynh biết phụ thân của Danh Tá cùng đệ thân với nhau từ nhỏ, đáng tiếc hắn mất lúc còn tráng niên, để lại Danh Tá cho đệ nuôi lớn thành người, vì thế đệ rất thương yêu Danh Tá. Nhưng việc ngày hôm qua, tuy lời nói của Sở Tranh có chút ngang ngược, song chuyện xử lý Danh Tá đều làm đúng theo đường quy, tất cả đều dựa theo chữ “lý” mà làm, có muốn trách thì trách Danh Tá thường ngày ngang ngược kiêu ngạo thành thói, không biết tự kiềm chế.
Sở Thiên Thành nghe vậy sửng sốt nói:
- Đại ca cũng biết việc này?
Sở Thiên Phóng nói:
- Đệ nghĩ huynh chuyện gì cũng không quản đến sao? Về phần đám Thận Bình, quan viên Lại bộ đã từng thu xếp cho bọn chúng mấy chức quan, vậy mà bọn chúng chê ngược chê xuôi chức quan quá nhỏ, hừ, toàn lũ bã đậu không não, còn tưởng lúc này là lúc lão phu tại vị chắc, huống chi với năng lực của bọn chúng, xứng đáng đảm nhận mấy chức quan cao kia sao?
Sở Thiên Phóng nói tiếp:
- Hiện giờ Danh Đình ở U Châu cũng tốt. Từ khi trải qua kinh biến, hắn dường như đã thay đổi không ít, giờ giữ chức Thái Thú cũng làm được không ít chuyện. Sở gia kinh thành đã đợi lâu lắm rồi, tìm đỏ mắt trong đám con cháu cũng không thấy có đứa nào dùng được. Nếu không dùng được thì cho bọn chúng tới U Châu cũng tốt, để bọn chúng an cư lạc nghiệp ở đấy, tránh cái cảnh ở kinh thành không biết trời cao đất rộng là gì, không sớm thì muộn cũng xảy ra chuyện lớn.
Sở Thiên Thành trong lòng vẫn không cam chịu, nói:
- Vậy Danh Tá thì sao? Chẳng lẽ cứ để bọn chúng bị đá ra khỏi Ưng đường như thế ư?
Sở Thiên Phóng nhìn đệ đệ của mình, nói:
- Về việc của Danh Tá, đệ yên tâm, còn lão phu ở đây Sở Danh Đường sẽ không để Sở Tranh xử lý toàn bộ chuyện Ưng đường. Ưng đường đã quyết định giao cho bọn hắn, chắc chắn bọn hắn cũng không muốn bị vướng chân vướng tay chỗ này chỗ kia. Dù sao Sở Danh Đường mới là tông chủ hiện thời của Sở gia, thuộc hạ trước kia mặc dù rất trung thành với đệ, nhưng hiện nay bọn chúng không còn dựa vào đệ được nữa, sớm hay muộn thì bọn chúng cũng sẽ theo Sở Danh Đường. Còn Sở Tranh vô thanh vô tức cướp trong tay đệ hơn phân nửa thế lực của Ưng đường, thủ đoạn tàn nhẫn so với Sở Danh Đường không khác là bao, lúc này đệ còn đang tương trợ hắn, hắn có thể còn nể tình, nhưng nếu đệ trở mặt tranh chấp với hắn, người chịu thiệt thòi nói không chừng chính là đệ.
Sở Thiên Thành hừ một tiếng nói:
- Lẽ nào huynh cho rằng đệ đấu không lại một đứa con nít?
Sở Thiên Phóng không đáp, từ từ lấy ra cuộn giấy đưa cho Sở Thiên Thành, nói:
- Đệ không nên xem thường hắn, đệ nhìn xem hôm nay đứa con nít này làm được những gì.
Sở Thiên Thành hôm nay đến Ưng đường tìm Sở Danh Nam, chuyện ở phủ Đường Cam Giang ông ta không hay biết gì. Nhận cuộn giấy của đại ca đưa, ông ta càng đọc càng không giấu được vẻ kinh ngạc.
- Còn có chuyện thế này sao? Hắn lại có thể cứu mạng Hoàng Thượng?
Sở Thiên Phóng cười khổ nói:
- Mẫn công chúa dường như có tình ý với hắn, rất có thể tên tiểu tử này sẽ trở thành vị phò mã đầu tiên trong lịch sử của tam đại thế gia.
Sở Thiên Thành nói:
- Nhưng Hoàng Thượng sao có thể đồng ý chuyện này? Chẳng lẽ không sợ thế lực Sở Danh Đường càng thêm mạnh sao?
Sở Thiên Phóng cười cười, nói:
- Trước khác nay khác, hiện giờ Hoàng Thượng không thể làm gì tam đại thế gia, nhưng nếu gả Mẫn công chúa cho Sở Tranh, ngược lại có thể dùng kế để ly gián tam đại thế gia. Cho nên huynh khuyên đệ không nên tranh chấp với Sở Tranh là vì vậy, tiểu tử này chính là cháu ngoại cưng nhất của Vương Liệt, Hoàng Thượng cũng ủng hộ hắn vì cái lợi của bản thân, cho nên thế lực phía sau Sở Tranh không phải là thứ đệ có khả năng đối phó.
o0o
Mọi chuyện quả thật không khác những gì Sở Danh Đường lo lắng, Sở Tranh trong một đêm thanh danh vang dội, từ chỗ không ai biết Ngũ công tử của Sở gia là ai trở thành người nổi bật nhất ai ai cũng biết.
Sự việc lần này cũng làm xáo động mạnh đến doanh mười hai của cấm vệ quân, nguyên nhân chính là vì vị Sở công tử sắp tới đây nhậm chức.
Doanh mười hai của cấm vệ quân chính là hai nghìn năm trăm cấm vệ quân lúc trước theo Sở Thận An đến Đường phủ tróc nã hung thủ ám sát Lương đại nhân. Trong đám quân sĩ này có không ít người đã tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Sở Tranh với Lý Vạn Sơn, sau đó đám quân sĩ còn thêu dệt câu chuyện về vị thiếu niên được chính Hoàng Thượng sắc phong làm phó tướng thành một truyền kỳ, đương nhiên chuyện được nói đến nhiều nhất chính là chuyện xảy ra giữa Sở phó tướng và Mẫn công chúa ở trước mặt mọi người. Còn một số quân sĩ đứng ở xa tuy không nhìn rõ nhưng cũng phát huy sức tưởng tượng của mình đến cực điểm, say sưa kể lại rõ ràng từng chi tiết cho đám quân sĩ không có may mắn chứng kiến nghe.
Tuy nhiên mấy tin đồn thất thiệt này nhanh chóng bị ngăn lại, Thiên tướng quân Sở Thận An có nghiêm lệnh, trong doanh không ai được bàn luận việc này, người nào vi phạm sẽ bị phạt đánh ba mươi gậy. Mọi người tuy trong lòng bất mãn nhưng không dám nói lung tung nữa, bị đánh ba mươi gậy coi như mất nửa cái mạng chứ chẳng chơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...